Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1123

“Tôi nói rõ ràng cho anh biết, thu hồi suy nghĩ bẩn thỉu của anh lại rồi cút đi thật xa, đừng để tôi nhìn thấy anh!”

Cung Thế Huân cười lạnh lùng, ánh mắt nguy hiểm, sắc mặt dữ tợn, đi đến gần Lâm Ngọc.

“Cô bớt giả vẻ trong sạch trước mặt tôi! Cô là cái thá gì! Cũng chỉ là một con chó cái Vương Đỗ Lan nuôi mà thôi, cậu chủ tôi coi trọng cô là phúc phận tu luyện tám đời của cô!”

Nói xong, Cung Thế Huân bắt lấy cánh tay Lâm Ngọc.

Bốp!

Một cái tát vang dội!

Cung Thế Huân chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe bóng đen, cả người bỗng nhiên bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, bên trong xen lẫn mười mấy cái răng.

Một cái tát này của Trình Kiêu thật hung ác, nếu như không phải kiêng kị trong đại sảnh có rất nhiều người, vừa rồi Trình Kiêu đã dứt khoát gi ết chết Cung Thế Huân “Cậu chủ!” Người đàn ông trung niên sau lưng Cung Thế Huân biến sắc, khiếp sợ hô lên một tiếng, bước nhanh đến bên người Cung Thế Huân, đỡ anh ta dậy, trên mặt tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chăm Trình Kiêu.

Vậy mà ông ta lại không nhìn rõ cái tát vừa rồi của Trình Kiêu, đây không phải tốc độ người bình thường có thể nắm giữ.

Cả đầu Cung Thế Huân ong ong ù ù, đầu choáng mắt hoa, cái tát kia của Trình Kiêu gần như đánh cho anh ta bị chấn động não nhẹ.

Lâm Ngọc hơi lo lắng nhìn Trình Kiêu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu sẽ không đánh chết anh ta đấy chứ?”

Sắc mặt Trình Kiêu lạnh lùng, thản nhiên nói: “Yên tâm, không chết được.”

“Cảm ơn cậu, Trình Kiêu!” Tiếng nói của Lâm Ngọc nhẹ hệt như tiếng muỗi kêu.

Qua một lúc lâu, Cung Thế Huân mới hồi phục tinh thần. Chỉ vào Trình Kiêu chửi ầm lên: “Nhóc con, cậu dám đánh tôi! Cậu biết tôi là ai không? Tôi phải giết cậu, tôi phải ậu!”

Cung Thế Huân nói rồi xông lên, nhưng lại bị người đàn ông trung niên kia kéo lại.

“Cậu chủ, cậu không phải đối thủ của cậu ta! Cậu ta không phải người bình thường.” Người đàn ông trung niên nhỏ giọng thì thầm bên tai Cung Thế Huân.

Lúc này Cung Thế Huân mới yên tĩnh lại, lộ vẻ hiểm độc nhìn Trình Kiêu, giống như một con rắn độc, lúc nào cũng có thể nhào lên cắn người.

Thoáng chốc, động tĩnh bên này đã hấp dẫn rất nhiều người.

Những người đến đầu tiên là thanh niên trẻ, đặc biệt là nhóm nhỏ của Điền Thúy Thúy kia, vừa thấy Trình Kiêu xảy ra chuyện đã chạy nhanh đến.

Còn có ột số nhân vật lớn cũng xúm lại, chỉ chỉ trỏ trỏ Cung Thế Huân “Người kia là ai? Vậy mà lại bị Trình Kiêu đánh!” Điền Thúy Thúy như có điều suy nghĩ, hỏi.

Thẩm Dũng lắc đầu: “Trông không quen lắm, hình như không phải người của Hà Tây!”

Điền Thúy Thúy lại nhìn về phía đám người Trương Manh và Nghiêm Học Văn, tất cả bọn họ đều lắc đầu, xem ra thanh niên bị đánh này thật sự không phải người Hà Tây.

Trong những nhân vật lớn xung quanh kia cũng có người nhận ra Cung Thế Huân “Đây không phải u cả nhà họ Cung ở Tây Ninh sao? Sao cậu ta lại đến Hà Tây này!”

“Nhà họ Cung nào ở Tây Ninh? Nhà họ Cung bá chủ Tây Ninh kia sao?”

“Nói nhảm, ngoài bá chủ Tây Ninh ra thì ai dám tự xưng là nhà họ Cung!”

“Nhóc con này không phải chính là người thừa kế của nhà họ Cung ở Tây Ninh đấy chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK