Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 760

“Cậu chủ, cậu phải cẩn thận, tôi đến bệnh viện xử lý vết thương trước!” Bác Chu sợ hãi nhìn Tô Lương Tử, hoảng loạn chạy trốn.

Không thể bôi nhọ Tông sư được!

Vậy mà ban nãy, ông ta lại sỉ nhục một Tông sư!

Bác Chu sợ đến nỗi, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, rõ ràng không là gì so với nỗi đau khi bị gãy tay và sự hoảng sợ trong lòng.

Nhìn bác Chu hoảng hốt rời đi, vẻ mặt của các cậu ấm trở nên vô cùng khó coi.

Đặc biệt là cậu Lý.

Ban nãy còn đợi Trình Kiêu bị bác Chu đánh cho phải dập đầu xin tha mạng, nháy mắt một cái, chỗ dựa lớn nhất của anh ta là bác Chu lại bị đấm gãy tay.

“Còn ai nữa không?” Tô Lương Tử liếc nhìn đám cậu ấm, dọa họ cùng lùi về sau hai bước, sau đó chật vật cúi đầu.

Bác Chu lợi hại như vậy lại bị một ông lão ăn mặc kỳ quặc dùng một đấm đánh bại, họ nào dám lỗ mãng chứ?

Thế nhưng, cậu Lý lại không cách nào chấp nhận sự thật này.

Ban nãy, mọi người đều ngưỡng mộ anh ta, khiến anh ta thỏa mãn lòng hư vinh của mình. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bác Chu bị đánh bại, cậu Lý còn chưa kịp hưởng thụ lòng hư vinh này nốt.

“Ông chính là Trình đại sư à? Hừ, không ngờ ông lại coi trọng tên nhóc này như vậy, lại còn đích thân bảo vệ hắn!”

Tô Lương Tử nghi ngờ, khó hiểu nhìn Trình Kiêu. Ông ta không tham gia Hội nghị thượng đỉnh, nên không biết khi đó, đám người cậu Lý đều hiểu nhầm Trình Kiêu là đồ đệ của Trình đại sư.

Trình Kiêu nhìn sang Tô Lương Tử, thản nhiên nói: “Họ coi ông là Trình đại sư, còn tôi thì là đồ đệ của ông.”

Phì!

Tô Lương Tử suýt bị nghẹn chết bởi chính nước miếng của mình!

Đang muốn xin Trình Kiêu tha tội, nhưng lại bị anh dùng ánh mắt ngăn cản.

Tô Lương Tử lập tức không dám lên tiếng, lại khôi phục dáng vẻ cao nhân đắc đạo.

Tiếng động phía bên này không hề thu hút sự chú ý của nhiều người. Ban nãy, khi nhìn thấy đám người cậu Lý đến tìm Trình Kiêu gây phiền phức, rất nhiều người đã biết điều rời đi.

Cộng thêm suy nghĩ của đa số người đều tập trung lên Tống Hoa An, cho nên dù bác Chu có kêu gào thảm thiết, cũng không gây chú ý đến nhiều người.

Một số người nhận thấy, đó chỉ là đánh nhau bình thường, cho nên vừa nhìn đã không quan tâm.

Cậu Lý nhìn Trình Kiêu, tiếp tục cười lạnh, nói: “Các người biết đánh nhau thật đấy, nhưng chỗ dựa lớn nhất của cậu vẫn là Lâm Ngọc đúng không? Nếu không có tập đoàn Đông Vương chống lưng phía sau, cho dù cậu đánh được thì sao chứ? Không phải vẫn chỉ là một Tư lệnh thôi ư?”

Thân phận của Trình Kiêu là vệ sỹ của Lâm Ngọc, đám người cậu Lý không biết tình hình, nên đã coi Trình Kiêu là người của tập đoàn Đông Vương.

“Tập đoàn Đông Vương ư? Đó đúng là chỗ dựa của tôi, nhưng cũng không phải hoàn toàn.” Nụ cười của Trình Kiêu trông rất kỳ quặc.

Chủ tịch tập đoàn Đông Vương là mẹ ruột anh, nếu nói đó là chỗ dựa của anh thì cũng không sai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK