Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1424

“Có người đến!” Trình Kiêu nói.

“Hay chúng ta trốn đi?” Đặng nhị gia dường như vấn giữ thói quen bị đuổi giết năm đó, vừa nhìn thấy người là muốn chạy trốn.

“Vì sao phải trốn?” Trình Kiêu liếc nhìn ông ta với ánh mắt lãnh đạm.

Mặt Đặng nhị gia đỏ lên. Đúng rồi, vì sao bọn họ phải trốn chứ?

Bây giờ ông ta đã là cảnh giới Tông Sư đại thành, phóng tầm mắt ra cả giới võ đạo Á tộc, có bao nhiêu người có thể địch lại?

Hai người đứng ở trước bức tượng, lắng lặng chờ đợi mấy người.

kia đi đến.

Đám người xuất hiện ở trước mặt hai người Trình Kiêu.

Nhìn trang phục của bọn họ, chắc là người thám hiểm Bốn nam, hai nữ, một người trong đó là ông già đeo kính trông giống như một nhà khoa học được hai người thanh niên đỡ, đi tới.

Mấy người nhìn thấy hai người Trình Kiêu, sắc mặt kinh ngạc.

“Các người cũng tới tìm kiếm Quỷ Thành à?” Ông già kia thở hổn hển, nhìn hai người Trình Kiêu với vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

“Các người là ai?” Đặng nhị gia vừa bị Trình Kiêu xem thường, bây giờ trong giọng nói có phần ngạo mạn.

Thái độ của ông già rất hiền hòa, vừa cười vừa nói: “Tôi là Dương Tử Minh của đội khảo cổ Á tộc. Mấy người này là trợ lý của tôi, đi cùng tôi tìm kiếm Quỷ Thành.”

Chẳng qua, mấy người phía sau ông già lại có ánh mắt không thiện cảm. Trong ánh mắt của người đàn ông mập mạp kia đầy vẻ thù địch, không ngừng thì thầm gì đó với một người đàn ông cao gầy khác.

“Chúng tôi cũng tới tìm kiếm Quỷ Thành.” Đặng nhị gia nghiêm mặt nói.

“Vậy các người cũng bị bão cát thổi tới đây à?” Dương Tử Minh hỏi dò.

“Xem là vậy đi!” Đặng nhị gia không biết nên trả lời thế nào. Nếu bọn họ là người bình thường, quả thật sẽ bị bão cát thổi đến đây.

Nhưng bọn họ là võ giả, không bị thổi tới mà tự mình đi tới đây.

“Vậy chúng ta cùng đi chứ? Khắp nơi ở đây đều nguy hiểm, thêm một người sẽ thêm một phần sức lực.” Vẻ mặt Dương Tử Minh nhiệt tình, có thể nhìn ra được là ông ta thật lòng.

“Giáo sư Dương, chúng ta còn chưa biết hai người này có lai lịch thế nào, nhỡ bọn họ là người xấu thì sao? Vấn nên ai đi đường nấy đi!” Người béo mập kia tiến đến bên tai của giáo sư Dương, khẽ nhắc nhở.

Giáo sư Dương tai mềm, nghe người béo mập kia nói vậy, lập tức sửa lời: ‘Nếu hai người không muốn, vậy chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Quỷ Thành lớn như vậy, chúng ta ai đi đường nấy vậy: Trình Kiêu nhìn Dương Tử Minh, đột nhiên hỏi: “Ông hiểu rõ về Quỷ Thành sao?”

“Đó là chuyện đương nhiên rồi. Giáo sư Dương chúng tôi là nhà khảo cổ hàng đầu, có kiến thức uyên bác về khảo cổ, anh tìm cả Á tộc cũng không tìm được người thứ hai đâu.” Cô gái trẻ tuổi kia hơi đắc ý nói.

“Chúng tôi đi theo ông.” Trình Kiêu nói mà không hề thay đổi sắc mặt.

Lúc này, giáo sư Dương hơi khó xử.

“Yên tâm, chúng tôi không phải người xấu.” Trình Kiêu nói thêm một câu.

“Vậy được rồi, hoan nghênh hai người gia nhập!” Giáo sư Dương mỉm cười, giơ tay về phía Trình Kiêu.

Trình Kiêu vươn tay nắm nhẹ tay giáo sư Dương một cái.

Sau đó hai bên giới thiệu lân nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK