Chương 1693
“Thử xem” Trình Kiêu cũng không chắc chản, đối với một số vong hồn, trực tiếp tiêu diệt là được.
Nhưng đối với những anh hồn liệt sĩ này, anh buộc phải đối xử nghiêm túc.
Trình Kiêu đi tới vị trí sườn núi, nơi này khác với chỗ khác, chỗ khác đều trọc lốc, bởi vì chất đất của núi Loạn Thạch đều là đá, vậy nên thực vật xanh sinh trưởng không tốt lắm.
Nhưng chỉ có duy nhất khu vực này lại có cây cỏ xum xuê, mùi xanh mát mắt. Cho dù bây giờ là mùa đông, cỏ cây ở đây vẫn không bị tàn.
“Khi còn sống bảo vệ giang sơn, sau khi chết bảo vệ núi non.”
“Những chiến sĩ này cho dù đã hy sinh, cũng không quên trách nhiệm bảo vệ.”
Dương Thiên Hữu nhìn xung quanh, anh ta cũng phát hiện sự khác biệt ở khu vực này: “Nơi này chắc chính là chỗ chôn xương khi chết của những chiến hồn đó.”
“Nhưng nếu tất cả bọn họ đều chiến tử, là ai chôn bọn họ ở đây?”
Trình Kiêu nói: “Kẻ địch.”
“Đội ngũ như này, tuy hy sinh, nhất định sẽ có được sự tôn trọng của kẻ địch.”
“Tôi hiểu rồi.” Dương Thiên Hữu mặt mày nghiêm túc, một nhóm đội ngũ ngay cả kẻ địch cũng tôn trọng, đây mới là bậc thầy tỉnh anh thật sự.
Trình Kiêu đi hai bước, đứng ở vị trí cao nhất ở thảm đó đó.
Trình Kiêu nhắm mắt lại, thần niệm mạnh mẽ phóng ra.
“Hồn quay về!”
Trình Kiêu giơ hai tay lên, chiếc nhấn trữ vật ở ngón cái tay phải phát ra ánh sáng hơi yêu, dẫn đường cho những chiến hồn đó.
Trình Kiêu định tạm thời sắp xếp bọn họ ở trong nhẫn trữ vật, sau đó hỏi Hồng Sơn Hà xử lý như nào.
Nhưng chiến hồn này được chôn ở trong núi Loạn Thạch này, không có được chuyển vào nghĩa trang liệt sĩ, rõ ràng bọn họ vẫn chưa được ai phát hiện.
Muốn sắp xếp bọn họ vào nghĩa trang liệt sĩ, đầu tiên phải tìm được phiên hiệu thuộc đội nào quân đoàn nào của năm đó.
Những cái này chắc đều do Hồng Sơn Hà quản lý.
Nhưng không có một chiến hồn nghe theo triệu hoán của Trình Kiêu, tuy Trình Kiêu có thể cảm nhận được bọn họ khát vọng đi vào nhẫn trữ vật, khát vọng về đội.
Nhưng lại không có một chiến hồn rời khỏi đội ngũ.
“Đây là tại sao?” Lần này, ngay cả Trình Kiêu cũng có chút không hiểu.
Bất lực, Trình Kiêu chỉ đành dùng thuật gọi hồn, đây là thủ đoạn đối phó vong hồn, Trình Kiêu thật sự không muốn dùng để gọi những chiến hồn này.
“Hồn quay về!”
Giọng nói của Trình Kiêu lại lớn hơn vừa rồi không ít.
Tuy những chiến hồn này chấp niệm rất mạnh, nhưng đều là hồn phách không có ý thức, thuật gọi hồn mà Trình Kiêu dùng, những chiến hồn này lập tức đi về phía anh.
Nhưng khi Trình Kiêu mở nhẫn trữ vật ra, để những chiến hồn đó rời khỏi mảnh đất này, những chiến hồn đó lại dừng lại.
Sau đó, bất luận Trình Kiêu gọi như nào, nhưng chiến hồn đó không có bước thêm nửa bước.
Nếu coi nhẫn trữ vật của Trình Kiêu thành một cánh cửa lớn nối tới thiên đường, những chiến hồn đó đứng ở cửa lớn nối tới thiên đượng, mặc cho trong thiên đường có đủ kiểu dụ dõ, bọn họ cũng không chịu dịch chuyển.