Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 98

Lưu Tào Khang còn đỡ, anh ta lấy lại tinh thần rất nhanh, nhưng bao nhiêu lửa đã bị dồn hết xuống dưới đáy lòng rồi.

Ánh mắt Triệu Cương và Lý Ngôn nhìn Y Linh thì phải nói là như sói thấy thịt.

Lưu Tào Khang ho nhẹ một tiếng nhắc nhở hai người.

Triệu Cương lập tức bừng tỉnh, nhớ tới mục đích khi bọn họ đến bể bơi liền nhìn về phía Trình Kiêu đang ở khu nghỉ ngơi: “Trình Kiêu, nếu đã tới thì xuống cùng đi!”

Ánh mắt Trình Kiêu nhìn Triệu Cương bình lặng như nước. Anh biết Triệu Cương là thành viên của đội bơi chuyên nghiệp, khi anh ta đề nghị đến hồ bơi thì Trình Kiêu cũng đã đoán được ý định của anh ta rồi.

Kiếp trước, Trình Kiêu và Triệu Cương cùng nhau đi qua hồ bơi, bị Triệu Cương đùa dai, khiến anh uống no nước hồ.

“Kiện tướng bơi lội chuyên nghiệp à? Nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường!” Đời này anh ta không còn khiến Trình Kiêu phải để tâm nữa.

Thấy Trình Kiêu không nói lời nào, Lý Ngôn lại bắt đầu dùng phương pháp khích bác. Anh ta bày ra vẻ mặt khinh bỉ: “Trình Kiêu, chắc không phải là mày không dám chơi đâu nhỉ? Mày yên tâm, lần này chúng ta không cược tiền, chỉ chơi một chút thôi.”

Trình Kiêu vẫn giữ vẻ thản nhiên: “Nói đi, chơi như thế nào?”

Thấy Trình Kiêu đồng ý, Triệu Cương và Lý Ngôn lập tức mừng ra mặt.

Triệu Cương chỉ vào phần đường đua trong hồ bơi: “Bơi một vòng qua lại, thời gian bơi của ai ngắn nhất thì người ấy giành chiến thắng!”

“Được thôi.” Trình Kiêu không chút do dự liền đồng ý ngay.

Y Linh hơi lo lắng, đang định nhắc nhở Trình Kiêu. Nhưng cô lại ngại vì đang đứng trước mặt đám người Lý Ngôn.

“Triệu Cương, anh thuộc đội bơi chuyên nghiệp, làm vậy thì khác gì bắt nạt người khác?” Y Linh cố ý tỏ vẻ không vui.

Triệu Cương đang cười vui vẻ, đột nhiên nghe thấy Y Linh đứng ra nói đỡ cho Trình Kiêu thì sững sờ, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Vương Hiểu Hi vội kéo áo Y Linh rồi liên tục nháy mắt với cô: “Tiểu Linh Linh, sao cậu lại bất bình hộ Trình Kiêu thế?”

Y Linh chỉ muốn nhắc nhở Trình Kiêu, mục đích đã đạt được nên cô không muốn nói gì nữa.

Nhưng để diễn cho hết vai, Y Linh vẫn giả vờ tức giận, cô lạnh giọng: “Tôi không bất bình hộ ai cả, chỉ là cảm thấy hơi chướng tai gai mắt thôi.”

Lý Ngôn cười lớn: “Y Linh, em yên tâm, Triệu Cương không thích mà cũng không bắt nạt ai cả. Lúc nãy khi bọn tôi trưng cầu ý kiến của Trình Kiêu thì em cũng nghe thấy mà. Chính miệng Trình Kiêu đồng ý sẽ đấu với Triệu Cương, mọi người đều tự nguyện đó chứ.”

Trình Kiêu nhìn Y Linh, ánh mắt hết sức hiền hòa, anh biết Y Linh có ý tốt nhắc nhở mình.

Trình Kiêu quay đầu lại nhìn Triệu Cương, giọng điệu cũng có vẻ bực bội: “Bắt đầu đi!”

Không đánh cho đám người này ngoan ngoãn thì bọn họ chưa thôi đâu.

Tôn Mạc lạnh mặt nhìn Trình Kiêu, trong lòng vô cùng tức giận. Dù Trình Kiêu làm gì cũng khiến cô ta thấy khó chịu, thấy tức giận.

Thêm cả chuyện lúc nãy, Trình Kiêu thà phá hủy Huyết Phỉ Thúy cũng không muốn đưa cho cô ta cất hộ. Hành động đó đã làm tổn thương lòng tự trọng của Tôn Mạc.

Đàn bà đều là sinh vật thù dai, nhất là khi cô ta lại bị tên ăn hại kia làm nhục trước mặt bao nhiêu người như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK