Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1132

“Còn không im miệng à!” Lôi nữ vương quát lên một tiếng.

Nếu Cung Thế Huân còn tiếp tục nói bừa như thế, Trình Kiêu đổi ý thì ai cũng không thể bảo vệ được anh ta.

Một tên công tử bột như Cung Thế Huân đã bao giờ phải chịu thiệt thòi thế này, cho nên suy nghĩ muốn trả thù đã che mờ đầu óc của anh ta Cung Thế Huân quát lại Lôi nữ vương: “Bà mới là người phải câm miệng đấy!

“Bà là cô họ của tôi, lại đứng nhìn tên ranh con kia làm gãy hai chân tôi, bà như thế mà cũng có thể làm bá chủ của Lĩnh Nam ư, bà rõ ràng là một kẻ hèn nhát!”

“Ba tôi nói đúng, phụ nữ quả nhiên đều không gánh vác được việc lớn!”

Lôi nữ vương tức đến mức run người, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, bà ta tức giận quát to: “Súc vật, cậu luôn miệng nói đến Hà Tây gặp gỡ Trình đại sư, nhưng Trình đại sư đứng ngay trước mặt cậu, cậu lại có mắt không tròng không nhận ra, ngược lại còn chọc giận Trình đại sư. Sao Cung Tu Thiện lại có thể sinh ra một thăng con trai ngu xuẩn như cậu vậy!”

Lúc này, thời gian như ngừng trôi.

Rất nhiều người đều nhìn Lôi nữ vương với ánh mắt kinh ngạc.

Cung Thế Huân giật mình, lửa giận dập tắt hơn một nửa, anh ta nghỉ ngờ hỏi Lôi nữ vương: “Đợi đã, bà vừa nói cái gì? Trình đại sư ở ngay trước mặt tôi? Tôi chọc giận Trình đại sư? Sao đến bây giờ tôi vẫn không biết chứ!”

Thật ra Cung Thế Huân đã nghĩ tới một khả năng, nhưng anh ta không dám tin, cũng không thể tin nổi.

Tâm trạng của anh ta cũng giống như mọi người xung quanh, bọn họ cũng đều hiểu ý Lôi nữ vương, nhưng lại cảm thấy không có khả năng đó.

Lôi nữ vương hừ lạnh, nói một câu hoàn toàn mở ra bức màn che.

“Hừ, cậu Trình trước mặt cậu chính là Trình đại sư mà cậu luôn muốn gặp đấy.”

Cả người Cung Thế Huân cứng đờ, đầu chuyển động một cách máy móc nhìn về phía Trình Kiêu, dường như quên mất cảm giác đau đớn trên chân.

“Cô họ, cô biết nói đùa từ bao giờ vậy? Cậu ta còn trẻ như thế, sao có thể là Trình đại sư được?”

“Ai nói với các người Trình đại sư phải là một ông lão đầu tóc bạc phơ chứ?” Người nói chuyện lần này chính là Mã Tài, ông ta cười mỉa mai.

Dường như để chứng minh lời của Mã Tài, một người đi ra từ trong đám đông, bước đến trước mặt Trình Kiêu, sau đó cúi người chào: “Tạ Thiên Hoa của Vị Hà bái kiến Trình đại sư!”

“Ông trời ơi, là ông trùm thành phố Vị Hà, Tạ Thiên Hoa!” Mọi người đồng thanh hô to.

Lại một người nữa bước ra: “Phương Việt của Thanh Dương bái kiến Trình đại sư!”

Mọi người lại hét lên: “Ông trùm Thanh Dương, Phương Việt!”

Tiếp đó, lại có một người nữa xuất hiện, Tê Tân Vọng của La Sơn bái kiến Trình đại sư!”

Mọi người lại đồng thanh: “Đại lão La Sơn, Tê Tân Vọng!”

Toàn bộ đại lão của mười tám thành phố ở Lĩnh Nam đều bước ra cúi chào Trình Kiêu, gọi anh một tiếng Trình đại sư!

Cuối cùng lại có một người chậm rãi đi tới trước mặt Trình Kiêu, sau lưng ông ta còn có một cô gái xinh đẹp đi theo.

“Y Doãn của Giang Nam bái kiến Trình đại sư!”

Mọi người sửng sốt: “Ông Y của Giang Nam!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK