Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 705

Chủ tịch Chu gật đầu: “Nếu không cần hỏi nữa, vậy Chủ tịch Tiền biết nên xử lý như thế nào rồi chứ?”

Trong lòng Tiền Quang Diệu lộp bộp, nụ cười trên khuôn mặt cứng lại: “Biết, biết …”

Tiền Gia Hào vẫn không nhìn rõ tình hình, không biết sống chết kêu to: “Ba, mau cứu con đi! Bắt hai thằng chó và người phụ nữ này lại, con sẽ chăm sóc chúng!”

“Câm miệng lại!” Tiền Quang Diệu giận dữ gầm lên: “Mày là thằng khốn nạn, còn ngại gây họa không đủ lớn hay sao?”

“Vị này là Chủ tịch Chu của giải trí Hoàng Thiên!”

Tiền Gia Hào căn bản không nghe chút nào, tự mình kêu to: “Mặc kệ ông ta là cái gì tập đoàn giải trí Hoàng Thiên Hắc Thiên, hôm nay con nhất định phải có được Dương Oánh …”

“Chờ đã, ba, ba nói gì vậy? Giải trí Hoàng Thiên? Giải trí Hoàng Thiên nào?” Nghe thấy tập đoàn giải trí Hoàng Thiên, Tiền Gia Hào cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.

Tiền Quang Diệu lộ vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nhìn đứa con khốn kiếp này của mình: “Còn có thể là tập đoàn giải trí Hoàng Thiên nào? Toàn bộ Á tộc có thể có tập đoàn giải trí Hoàng Thiên thứ hai hay sao?”

“Hoàng Thiên, Chủ tịch Chu của giải trí Hoàng Thiên! Làm sao có thể!” Tiền Gia Hào lộ vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Dương Oánh: “Cô làm sao có thể quen biết với Chủ tịch Chu của giải trí Hoàng Thiên?”

Dương Oánh lạnh lùng liếc nhìn Tiền Gia Hào, trong mắt tràn ngập tức giận. Sau đó, cô lộ vẻ mặt áy náy nhìn về phía Trình Kiêu.

“Ngài Trình, thật sự xin lỗi! Tôi không muốn để cho người ta nói tôi có thể có thành tích ngày hôm nay, là dựa vào mối quan hệ với thầy giáo mà đạt được. Cho nên …”

Dương Oánh còn chưa dứt lời thì đã bị Trình Kiêu cắt ngang: “Cô không cần giải thích, tôi hiểu được.”

Gia cảnh của Dương Oánh rất bình thường, cho nên cô quan tâm đến danh tiếng của mình hơn bất kỳ ngôi sao nào trong làng giải trí.

Vì không muốn để cho người ta nói ra nói vào, cho tới bây giờ cô chưa từng nói về mối quan hệ của mình với ông Hướng, cũng không nhờ vả ông ấy.

Cho dù kiếp trước bị phong sát, cô vẫn không đề cập tới quan hệ của mình và ông Hướng.

Bởi vì Dương Oánh quá quý trọng thanh danh của mình, cho nên, cho dù bị Tiền Gia Hào gây khó dễ cũng không gọi điện thoại cầu xin ông lão giúp đỡ.

Có thể ở trong mắt người ngoài, bọn họ cảm thấy Dương Oánh quá ngốc, hoặc quá đạo đức giả.

Nhưng Trình Kiêu có thể hiểu được Dương Oánh. Bởi vì kiếp trước Trình Kiêu cũng có những kinh nghiệm giống như Dương Oánh.

Anh hiểu được cảm giác ủy khuất khi mình trải qua muôn ngàn khó khăn đạt được kết quả nhưng lại không được mọi người thừa nhận.

Cho nên, anh rất tán thành lựa chọn của Dương Oánh.

Dương Oánh nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt cảm kích, trong ánh mắt thậm chí còn có nước mắt lấp lóe: “Cám ơn, cám ơn ngài Trình!”

Ngay lập tức, trong lòng Dương Oánh đã âm thầm coi Trình Kiêu là tri kỷ.

Tiền Gia Hào không nhận được câu trả lời của Dương Oánh, tiếp tục hét lớn: “Nói đi, làm sao cô có thể quen biết Chủ tịch Chu của giải trí Hoàng Thiên chứ?”

“Nếu cô đã quen biết với Chủ tịch Chu của giải trí Hoàng Thiên, vì sao cô không nói sớm. Như vậy tôi làm sao còn dám xuống tay với cô chứ!”

“Dương Oánh, cô cố ý gài bẫy tôi! Đồ lừa đảo!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK