Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1293

“Bản lĩnh của tôi, há bà có thể tượng tưởng được!” Trình Kiêu thản nhiên nói một câu liền không quan tâm đến bà ta.

Khuôn mặt già nua của Dư bà bà tối sầm, thái độ của Trình Kiêu thật sự quái kiêu căng rồi.

Có điều trong lòng bà bất mãn cũng không dám nói gì, dù sao Trình Kiêu thế mà lại có thể khiến Sáo thần Già La của Thánh Tử Hắc Vu giáo thành một khúc hát ru vừa ý.

Nhìn thấy Trình Kiêu cùng vài người nói chuyện không kiêng nể gì, biến bản thân thành không khí, Thánh Tử Hắc Vu giáo tức đến phổi sắp nổ tung.

“Tiểu tử, cho dù ngươi có chặn được Sáo thần Già La của ta thì hôm nay ngươi cũng buộc phải chết!” Giọng nói của anh ta chứa đầy tức giận, khí tức toàn thân lúc mạnh lúc yếu, lục quang trong mắt lúc sáng lúc tối.

“Cho ngươi mở mang tầm mắt bản lĩnh chân chính của Hắc Vu giáo tai”

Thánh Tử Hắc Vu giáo chìa tay ra, áo bào màu đen trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng bệch như tờ giấy.

Phù!

Một đám lửa màu xanh cao hai thước bốc lên trong lòng bàn tay anh ta.

Ngọn lửa đó phát ra âm thanh lèo xèo, giống như đang bốc cháy, lại giống như là rất nhiều con bọ nhỏ đang kêu.

Ngọn lửa màu xanh lá giống như một sinh vật nhỏ, giống như.

dòng nước, di chuyển từ từ khắp cơ thể anh ta, khiến toàn bộ cơ thể anh ta đều bao bọc trong ngọn lửa màu xanh lá.

Có điều khi ngọn lửa màu xanh lá bao phủ khắp người anh, màu xanh của ngọn lửa đã nhạt đi rất nhiều.

Mạc Vũ nhìn một màn này, trong mắt hiện lên nghị hoặc: “Đây…

đây là… Vu cổi”

“Ngươi vậy mà lại học cấm thuật Vu cổi”

Dư bà bà không hiểu hỏi: “Thánh nữ, Vu cổ chỉ thuật là gì?”

Mạc Vũ nhìn Trình Kiêu , chầm chậm nói: “Cổ, tương đương với bảo vật của Vu giáo ta, mục đích ban đầu khi nuôi Cổ chỉ là dùng để trị bệnh cứu người. Nhưng lại bị một vài người nuôi có dã tâm lợi dụng, nuôi rất nhiều Cổ độc, cuối cùng trở thành công cụ hại người của họ. Thậm chí có một khoảng thời gian thiên hạ bàn tán Cổ biến sắc.

“Mà Vu cổ chỉ thuật chính là dùng thân thể của chính mình để nuôi Cổ. Những Cổ này ký sinh thành một thể với vật chủ, có thể tăng sức mạnh của vật chủ rất lớn, hơn nữa vật chủ cũng sẽ có một ít đặc điểm của Cổ trùng, đặc biệt là chất độc của Cổ trùng, người một khi nhiêm phải sẽ chết.”

“Lúc này, hắn sẽ giống như một người bị trúng độc, những thứ như ngọn lửa xanh trên người hắn giống như là hàng vạn Cổ trùng.”

Nghe xong những lời này, dù là Dư bà bà đến cả chết cũng không sợ, hai chân cũng nhịn không được run lên “Chính là vì Vu cổ chỉ thuật quá mức tàn nhắn, cần dùng máu người để nuôi Cổ, cho nên mới bị Vu giáo liệt thành cấm thuật.

Phàm người trong Vu giáo đều không được phép học.”

“Chỉ đáng tiếc Hắc Vu giáo thực lực quá mạnh, Bạch Vu giáo chúng ta chỉ tồn tại trên danh nghĩa, chỉ có thể tùy ý để Hắc Vu giáo làm tổn hại thanh danh Bạch Vu giáo chúng ta.”

Thánh Tử Hắc Vu giáo cười lạnh: “Thánh nữ của ta, cho dù cô nhắc nhở hắn thì có tác dụng gì? Hắn sẽ chết sớm thôi, sẽ thành bữa ăn cho Cổ trùng của ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK