Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1117

Sắc mặt Trình Kiêu thay đổi, một luồng khí tức bộc phát, tất cả mọi người chấn động, toàn thân run rẩy.

Điền Thúy Thúy đứng mũi chịu sào, sắc mặt nhất thời tái nhợt, nhìn Trình Kiêu trước mặt, cô ta đột nhiên cảm thấy vốn dĩ thân hình Trình Kiêu nhỏ bé, nhưng lại giống như bức màn xanh, vô thiên vô pháp.

Giọng nói của Trình Kiêu giống như từ chín tầng mây truyền đến, mang theo khí thế vô tận cuồn cuộn như hồng thủy lập tức ấp đến.

“Trình Thương Sinh tôi một đời hành sự, hà cớ gì phải giải thích cho cô!”

” Trình Thương Sinh tôi một đời hành sự, hà cớ gì phải giải thích cho cô… hà cớ gì phải giải thích cho cô…”

“Không cần phải giải thích với cô… không cần phải giải thích với cô.

Điền Thúy Thúy sững sờ ngay tại chỗ!

Trong tai, trong đầu cứ luôn vang vọng câu nói này, hệt như sấm sét cuồn cuộn, đinh tai nhức óc!

Đám người Trương Manh cũng thầm giật mình, từ trước đến nay bọn họ chưa từng trông thấy dáng vẻ ngang ngược như vậy của Trình Kiêu!

Trong lúc nhất thời, ai nấy đều sững người ngay tại chỗ!

Lưu Tào Khang bên cạnh càng siết chặt nắm đấm hơn.

Trên người Trình Kiêu toát ra hơi thở mạnh mẽ khiến bóng mờ trong lòng anh ta lại càng lớn hơn.

Ánh mắt Tôn Mạc mang theo thương xót nhìn về phía Điền Thúy Thúy, cảm thấy cảnh ngộ Điền Thúy Thúy gặp phải giống với cô.

ta biết bao, thậm chí còn có loại cảm giác cảm thông lẫn nhau.

Lúc trước, Trình Kiêu cũng đối xử với cô ta như vậy.

Từ sau khi nhìn thấy thực lực thật sự của Trình Kiêu ở nhà họ Y, Tôn Mạc vô cùng hối hận. Nhưng mà, cô ta lại càng oán trách nhiều hơn.

Và tất nhiên, đối tượng oán trách chính là Trình Kiêu.

“Trình Kiêu à Trình Kiêu, cậu vẫn ngông cuồng, kiêu ngạo, không coi ai ra gì như vậy. Cậu coi mình giống như thần linh cao xa vời vợi, coi thường mấy người chúng tôi, thậm chí cậu còn chẳng thèm giải thích với mọi người.”

“Nếu như cậu giải thích với mọi người, nói rõ thực lực của mình, sao những người này sẽ còn làm khó cậu?”

“Cậu dựa vào cái gì mà luôn cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc? Cho dù thực lực của cậu cao cường, nhưng cậu phải biết núi này cao còn có núi khác cao hơn, chẳng lẽ thực lực của cậu có thể vượt qua Trình đại sư?”

Cuối cùng Điền Thúy Thúy cũng lấy lại tinh thần, trên mặt lập tức ngập tràn giận dữ và xấu hổ. Lại là câu nói này, giọng điệu giống vậy, thái độ giống vậy, tràn đầy khinh thường, giống như đứng trước mặt anh, cô ta chỉ là con sâu cái kiến!

Điền Thúy Thúy cắn chặt hàm răng, đè nén lửa giận trong lòng, cười khẩy: “Trình Kiêu, cậu đừng dùng loại thái độ khinh thường chẳng thèm giải thích này lấy lệ cho qua, lúc trước tôi đã trải qua một lần rồi, bây giờ tuyệt đối sẽ không để trải qua lần thứ hai!”

“Cậu nói cậu không phải nhân viên phục vụ nơi này, vậy cậu nói đi, cậu được người nào mới tới?”

“Cho dù không phải Trình đại sư thì cũng phải có người nào đó chứ? Nói đi, tại sao không nói?”

Điền Thúy Thúy quyết tâm muốn vạch trần lời nói dối của Trình Kiêu ở trước mặt mọi người, khiến Trình Kiêu mất hết thể diện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK