Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Điểm Thế Dạ lo muốn chết.
“Trình Kiêu, cậu có thể đừng cậy mạnh như vậy không? Nhanh xin lỗi Anh Cường! Anh Cường sẽ không chấp nhặt con nít.”
Điểm Hương cũng lo lắng khuyên nhủ: "Trình Kiêu, anh nghe lời ba em nói xin lỗi anh ta.

Chuyện này anh đừng xía vào!"
Vương Khánh Sinh lại vui vẻ cả tiếng tán thưởng: "Nhóc con, ngon, giỏi lắm!"
Kỳ thực, Vương Khánh Sinh suy nghĩ trong lòng là: "Nhóc con, tôi không xử cậu, cũng có người thay tôi xử cậu.

"
Đao Ba Cường cười lạnh một tiếng: "Xin lỗi? Muộn rồi!"
Ngày hôm nay, nếu như tôi không dạy cậu ta một trận, chẳng phải là muốn để các anh em cười đến rụng răng hay sao!”
“Lên cho tôi, đừng đánh chết là được!”
Tóc vàng lập tức xung phong nhận việc: "Anh Cường, nhóc con này, một mình em là có thể giải quyết hắn, để cho em lên trước!"
“Được!”
Tóc vàng làm việc mạnh mẽ vang dội, một bước xa xông đi lên, một quyền mạnh mẽ vung hướng Trình Kiêu.
Điểm Hương kinh hô một tiếng: "Trình Kiêu, mau tránh ra!"

Điểm Thế Dạ và Lý Ny nhắm chặt mắt lại, không đành lòng nhìn.
“Ai, đứa trẻ này, sao lại cố chấp thế này? Vì một số tiền mà để chính mình lẫn vào!” Lý Ny thở dài một tiếng trong lòng.
Thế nhưng, qua một lát sau, cũng không nghe thấy thanh âm nắm tay đánh vào thân thể, cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm của Trình Kiêu.
Vợ chồng Điểm Thế Dạ mở mắt, không khỏi ngẩn người.
Trình Kiêu một tay nắm nắm đấm của Tóc Vàng, một tay còn lại gác sau lưng, vẻ mặt thản nhiên.
Trái lại tóc vàng có vẻ mặt thống khổ, thân thể còng xuống, muốn kêu lại không dám kêu đi ra.
“Cút!”
Trình Kiêu vung tay, tóc vàng bay phanh ra ngoài.
Vương Khánh Sinh vỗ đầu một cái: "Ai ya, sao tôi lại quên mất thằng nhóc này biết đánh nhau chứ, ban nãy nên nhắc nhở Đao Ba Cường một câu!"
Tóc vàng nằm trên mặt đất, một tay lại cũng không giơ lên nổi.
“Tóc vàng, cậu sao rồi?” Đao Ba Cường vẻ mặt khiếp sợ hỏi.
Tóc vàng chịu đựng đau đớn nói: "Anh Cường cẩn thận, nhóc này biết võ!"
Đao Ba Cường vẻ mặt chợt hiểu: "Tôi đã thấy lạ là sao lại dám can thiệp vào, thì ra nhờ vào mình biết võ.

Có điều mày có thể đánh thắng một mình tóc vàng, có thể đánh thắng nhiều anh em của tao hay sao?"
“Cùng lên đi!” Đao Ba Cường hét lớn một tiếng.
“Trình Kiêu, cẩn thận!” Điểm Hương kinh hô một tiếng, tuy rằng vừa nãy đã nhận biết được thủ đoạn của Trình Kiêu, nhưng dù sao chỉ là đánh một mình tóc vàng, bây giờ phải đối mặt nhiều người như vậy, Trình Kiêu có thể thắng sao?
“Yên tâm.” Trình Kiêu còn có thời gian thản nhiên đáp lại một câu với Điểm Hương, sau đó bình tĩnh đối phó.
Một quyền một tên, những tên lưu manh xông đến, không tới một phút đồng hồ, toàn bộ bị đánh ngã rạp trên mặt đất, ôm bụng hô đau.
Bọn họ đến góc áo của Trình Kiêu cũng không động vào được.
"Sao......!sao có thể!" Đao Ba Cường lần này là triệt để chấn kinh, những anh em này của hắn ta mặc dù không phải cao thủ gì, nhưng đều là một đường đi theo hắn, trải qua trăm trận.
Nếu như đối đầu người bình thường, một đánh ba cũng không có vấn đề gì, nhưng là bây giờ lại bị một sinh viên hai mươi tuổi đầu đánh cho đo đất!
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, coi như ai đến ba hoa chích chòe, Đao Ba Cường cũng tuyệt đối không tin.
Những người khác cũng đều đang nhìn Trình Kiêu, đầy mặt rung động.
Triệu Cao sửng sốt mấy giây, bỗng kịp phản ứng, lớn tiếng hoảng sợ nói: "Trình Kiêu, cậu trở nên lợi hại như vậy khi nào!"
Lúc trước mặc dù đã thấy Trình Kiêu đơn đấu hai tên vệ sĩ của Vương Khánh Sinh, nhưng dù sao chỉ có hai người.
Nhưng là bây giờ Trình Kiêu một người đánh ngã tám, hơn nữa thoạt nhìn còn vô cùng nhẹ nhõm, chỉ có võ lâm cao thủ trong truyền thuyết mới có thể làm đến!
"Đúng vậy, anh Trình Kiêu, anh trở thành võ lâm cao thủ hồi nào vậy!" Điểm Hương cũng kích động hỏi.
Hai vợ chồng Điểm Thế Dạ cũng đầy mặt sợ hãi thán phục: "Trình Kiêu, cậu học võ ở đâu vậy? Lợi hại thật đó!"

Tân Gia Lạc ánh mắt đã đờ đẫn, hắn ta muốn mượn thế lực Đao Ba Cường để anh hùng cứu mỹ nhân, thừa dịp để Đao Ba Cường dạy dỗ Trình Kiêu một trận.
Thế nhưng là không nghĩ tới hắn ta bị ném mặt đến nhà bà ngoại, Trình Kiêu lại thành công anh hùng cứu mỹ nhân.
Tân Gia Lạc đã có lòng muốn tìm chết cho rồi.
Trình Kiêu cười nhạt một tiếng với bọn Điểm Hương rồi nói: "Tôi đã nói rồi, đối phó loại lưu manh như này đơn giản như giẫm chết một con kiến."
Đao Ba Cường hơi đỏ mặt, nhìn hằm hằm Trình Kiêu, kêu gào nói: "Nhóc con, tôi thừa nhận cậu rất biết đánh nhau, nhưng là đừng quên, tôi là thuộc hạ dưới tay của Mã đại lão!"
"Cậu dám đánh người của tôi chẳng khác nào đánh người của Mã đại lão!"
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Tôi đánh thì thế nào? Cũng không phải chưa từng đánh."
Đao Ba Cường nghĩ bể đầu cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, Trình Kiêu đúng là đã từng đánh người của Mã Tài.

Cho nên hắn ta cho là Trình Kiêu đang khoác lác.
"Nhóc con, đừng quá ngông cuồng, bây giờ tao gọi điện, gọi đại ca tới! Mày dám chờ ở đây không?"
Vẻ mặt Trình Kiêu hơi kì lạ, nhìn Đao Ba Cường hững hờ nói: "Được, mày gọi đi, tốt nhất gọi được Mã Tài tới!"
Điểm Thế Dạ nhíu mày nói: "Trình Kiêu, chúng ta đắc tội không nổi Mã đại lão đâu! Liền ngay cả thị trưởng Hà Tây, đều muốn nể vài phần mặt mũi của Mã đại lão, hay là cậu đi mau đi!"
"Chú Điểm yên tâm, có tôi ở đây, coi như hắn ta gọi Mã Tài tới cũng vô dụng." Trình Kiêu tràn đầy tự tin nói.
"Đứa nhỏ này, sao lại cố chấp như vậy?" Điểm Thế Dạ bất đắc dĩ lắc đầu.
Đao Ba Cường gọi một cú điện thoại, cười lạnh nói với Trình Kiêu: "Nhóc con, Đại ca tao lập tức tới ngay, mày có gan thì đừng chạy!"
Trình Kiêu chính là muốn nhân cơ hội lập tức thu thập đám lưu manh, phòng ngừa để lại tai họa cho nhà Điểm Hương, nếu không anh cũng không cho Đao Ba Cường cơ hội gọi điện thoại.
Nếu như Trình Kiêu đoán không sai, kiếp trước cả nhà Điểm Hương rời đi Hà Tây, đoán chừng là vì đắc tội đám lưu manh này, bị ép rời đi.
Một đời này, Trình Kiêu liền giúp bọn họ giải quyết triệt để.
Rất nhanh, một thanh niên để bím tóc, dẫn theo năm tên thủ hạ đi đến.

Xem ra những người này cách khách sạn Lam Thiên cũng không xa.
Nhìn thấy thanh niên tết bím tóc, Đao Ba Cường lập tức giống như nhìn thấy được cứu tinh.
"Anh Đao, cuối cùng anh cũng đến!" Đao Ba Cường vừa rồi đầy mặt diễu võ giương oai giờ không còn một chút nào, đột nhiên biến thành chó giữ nhà.
Anh Đao khinh thường nhìn Đao Ba Cường, ánh mắt sắc bén kia khiến trong lòng mọi người chột dạ.
"Ai đánh?" Anh Đao lạnh lùng hỏi.
Điểm Thế Dạ cảm thấy nặng nề trong lòng, toang, người của Mã đại lão đến, lần này sợ là 150 triệu cũng giải quyết không được.
Đao Ba Cường chỉ vào Trình Kiêu nói: "Anh Đao, chính là nhóc con kia."
"Nhiều người như vậy thế mà ngay cả một tên nhóc con đều không xử được, bọn mày......" Anh Đao nói một nửa, đột nhiên dừng lại, há to mồm, giống như là gặp quỷ.
"Anh Đao, nhóc con kia biết võ, anh phải cẩn thận.

Nhất định phải báo thù cho các anh em!" Đao Ba Cường đau lòng nhức óc nói.
Nhìn thấy Anh Đao không nhúc nhích, Đao Ba Cường nghi ngờ hỏi: "Anh Đao, anh sao thế? Sao không cử động, chẳng lẽ nhóc con này còn biết phép thuật?"
Anh Đao nhìn Trình Kiêu, một hồi lâu mới phản ứng được.
Sau đó, Anh Đao dưới ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người, bước nhanh đi đến trước người Trình Kiêu, khom người bái chào: "Anh Trình, sao anh lại ở đây? Tiểu Đao - thủ hạ của Mã gia, hành lễ với anh!"
Một câu, toàn trường tĩnh mịch!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK