Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 377

“Không sao rồi, các anh đi thôi, đừng ảnh hưởng chị Lạc Lạc làm ăn.” Trình Kiêu giống xua đuổi con ruồi nói.

A Phong một đầu vạch đen, Anh Trình đây đúng là qua cầu rút ván!

Có điều coi như Trình Kiêu qua sông đoạn cầu, A Phong cũng không dám có oán hận nửa câu.

“Vâng!”

“Tất cả mọi người, lập tức rời đi nơi này!”

Sau đó, A Phong lưu lại một thẻ ngân hàng: “Anh Trình, trong thẻ này là bồi thường của Lỗ Thủy Sinh với quán bar, xin ngài nhận lấy, không thì hắn ta sẽ ngủ không yên !”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Để xuống đi!”

“Vâng!” A Phong hai tay đặt tấm thẻ ở trên quầy bar, gấp gáp dẫn người rời đi.

Hơn hai mươi người, chớp mắt đi sạch sẽ.

Sau khi những người kia đi, trong quán bar bỗng nhiên bộc phát ra một trận reo hò!

“A, Trình Kiêu, cậu quá lợi hại !”

“Trình Kiêu, cậu sao quen biết Mã đại lão?”

Những nhân viên phục vụ trong quán bar khác, bất luận nhân viên cũ, hay là nhân viên mới tới, đều coi Trình Kiêu như thần tượng.

Đây chính là kịch bản trai nghèo biến cường của hiện thực!

Quá bùng nổ, quá kích thích cơ mà!

Chị Lạc Lạc nhìn Trình Kiêu, ánh mắt phức tạp nói: “Trình Kiêu, cậu đi theo tôi!”

Một ngày này, đây là Trình Kiêu lần thứ ba đi theo chị Lạc Lạc đi vào phòng nghỉ.

Cũng là lần Trình Kiêu tới đây nhiều nhất trong hai năm kiếp sống làm công này.

Đương nhiên, sau này sợ là cũng sẽ không tới nữa.

Chị Lạc Lạc nhìn về Trình Kiêu, ánh mắt sáng rực, như muốn xem ở sâu trong nội tâm Trình Kiêu đang suy nghĩ gì.

Có điều, thanh niên trước mặt ngồi ở chỗ đó, trên mặt phong khinh vân đạm, căn bản không có một niềm vui sướng vốn nên có của người chiến thắng. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chị Lạc Lạc kìm lòng không được hỏi mình, anh ta thật sự là một người thanh niên hai mươi tuổi?

Độ tuổi này, không phải là dễ xung động nhất sao?

“Chị Lạc Lạc, chị gọi tôi đến có chuyện gì?” Trình Kiêu cười nhẹ.

Chị Lạc Lạc thở dài một tiếng, nhìn Trình Kiêu, nói: “Nếu như tôi không đoán sai, thật ra hôm nay cậu tới là vì nghỉ việc?”

Trình Kiêu gật gật đầu: “Không sai.”

“Vậy kế tiếp chúng ta không phải liền phải nói tạm biệt rồi sao?”

Trình Kiêu gật gật đầu lần nữa, chị Lạc Lạc rất thông minh, nói chuyện với người thông minh rất là sảng khoái.

Chị Lạc Lạc nhìn chung quanh, nói: “Nếu tôi muốn trả thù lao cho cậu, hoặc là đền bù, sợ là cậu cũng coi thường.”

Trình Kiêu không nói gì, chỉ là mỉm cười nhìn người phụ nữ thành thục quyến rũ này.

Chị Lạc Lạc cũng nhìn về Trình Kiêu, trịnh trọng nói: “Đi thôi, nếu như sau này có gặp phải chuyện gì, nhớ kỹ, nơi này vĩnh viễn là nhà của cậu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK