Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1174

Đương nhiên chuyện đầu tiên Mã Tài làm chính là gọi điện thoại cho Trình Kiêu, xác nhận anh có ở huyện Kê Kinh hay không.

Điện thoại của Trình Kiêu nhanh chóng reo lên.

Thấy số điện thoại của Mã Tài, Trình Kiêu cười nhạt, sau khi nghe máy không đợi Mã Tài hỏi đã nói thẳng: “Tôi ở huyện Kê Kinh.”

Sau đó, Trình Kiêu không để tâm đ ến khoảng lặng ở đầu bên kia điện thoại, thẳng thừng cúp máy.

Mã Uy thầm thấy giật mình, nghiêm túc hỏi: “Khi nãy ai gọi điện thoại cho cậu vậy?”

Trình Kiêu hờ hững đáp: “Mã Tài.”

Vương Tứ Hải cười khinh thường: “Làm bộ làm tịch! Ông Mã sẽ gọi điện thoại cho cậu chắc? Nằm mơ đi!”

Những người khác cũng cười khinh bỉ, không ai tin rằng lão đại Mã Tài của Hà Tây lại gọi điện thoại cho một tên nhóc vắt mũi chưa sạch.

Mã Uy cũng không tin, nhưng anh ta vẫn thấy lo lăng.

Trình Kiêu không quan tâm đ ến lời châm chọc của những người này, anh ngồi xuống ghế, im lặng đợi Mã Tài đến.

Mã Tài đi rất nhanh, có thể nói là ngựa không ngừng vó, chỉ hai mươi phút đã xuất hiện trước cửa nhà họ Mục Khi nhìn thấy Mã Tài mặc đồ ngủ, còn chưa kịp thay dép đã vội vã chạy đến.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc mồm!

Mã Tài đường đường là ông chủ lớn của Hà Tây, đa số những người có tiếng tăm đều biết ông ta Cho nên mọi người vừa nhìn đã nhận ra người quần áo xốc xếch, vô cùng chật vật trước mặt chính là ông Mã.

Mã Uy vội vàng tiến lên, cung kính gọi: “Chú!”

“Xin chào ông Mãi” Mấy người nhóm Vương Đại Hải cũng vội vàng cúi chào.

Mã Tài không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, ánh mắt lướt qua mọi người, nhìn vào phòng khác.

Sau đó, ánh mắt ông ta dừng lại ở Trình Kiêu đang ung dung uống trà.

Mã Tài lập tức sa sầm mặt.

“Anh… Anh Trình, năm mới sao anh lại chạy đến cái huyện nhỏ này vậy?” Mã Tài cười nịnh nọt.

Trình Kiêu đặt tách trà xuống, nâng mắt nhìn Mã Tài, nhẹ nhàng đáp: “Sao vậy? ông Mã oai phong quá, thậm chí tôi đi đâu ông cũng muốn quản à?”

Mã Tài sợ đến mức mềm nhũn hai chân, vội vàng giải thích: “Không phải không phải, anh Trình hiểu lầm rồi, ý tôi là nếu anh Trình cảm thấy ở nhà ăn Tết chán quá thì có thể đến chỗ tôi, tôi nhất định sẽ sắp xếp chu đáo cho anh Trình!”

Lúc này, những người xem thường Trình Kiêu khi nấy đều sợ ngây người!

Đây là ông Mã đó!

Ông Mã lại khom lưng uốn gối trước một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như thế!

Thế giới này làm sao thế? Chẳng lẽ bọn họ lạc hậu rồi ư?

Rốt cuộc chàng trai này là aï?

Sắc mặt Vương Tứ Hải khó coi như vừa nuốt phải ruồi, ông ta có nằm mơ cũng không tưởng tượng được những lời Trình Kiêu vừa nói đều là thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK