Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 936

Thất Thúc Công cũng gật đầu: “Tiểu Doấn, chuyện cho tới bây giờ, cho dù chỉ có một tia sinh cơ, cậu cũng nhất định phải thử xem!”

Y Doãn sắc mặt xanh mét, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Trình Kiêu. Y thật sự không muốn Trình Kiêu bị liên lụy vào chuyện này.

“Oắt con, cậu đã muốn tự mình nhảy ra chịu chết, tôi đây không ngăn cản cậu. Chỉ cần giúp nhà họ Y tôi vượt qua cửa ải khó khăn, tôi lập tức cho cậu ba nghìn tỷ!”

Trình Kiêu nghiêm trang gật đầu: “Thành giao.

Sau đó, Trình Kiêu nhìn về phía Y Thành Diệu, Vẻ mặt vẫn bình thản như trước.

“Lẽ ra anh tìm nhà họ Y báo thù, tôi không nên nhúng tay. Thế nhưng ai bảo anh nhất định phải đánh chủ ý tới Y Linh, tôi đây không thể không quản.”

Khuôn mặt xấu xí của Y Thành Diệu âm trầm đến sắp nhỏ ra hước lạnh lùng hỏi: Thằng nhóc này là ai?”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Tôi tên là Trình Kiêu, là bạn học của Y Linh ở Học viện Điện ảnh Hà Tây.’ “Học viện Điện ảnh?”

Y Thành Diệu vẻ mặt khinh miệt, lão giả mặc áo đen cùng hai gã thanh niên mà anh ta dẫn theo cũng nở nụ cười trào phúng.

“Đừng nói cậu là học viện điện ảnh, cho dù là học viện võ thuật, chủ nhân nhà tôi một ngón tay út cũng có thể nghiền chết cậu”

“Thật không biết tự lượng sức!”

Y Thành Diệu giống như một con hung thú ăn thịt người, nhìn chằm chằm Trình Kiêu, thanh âm trầm thấp: ” Oắt con, mày đã thành Công chọc giận tao rồi đấy. Mày đã muốn vì nhà họ Y xuất đầu, vậy tao đây giết mày trước, xem đứa em họ này của tao có thể vì mày đau lòng hay không.”

Người mặc áo choàng đen bỗng nhiên nói: “Chủ nhân, giết gà không cần dùng dao mổ trâu, đối phó loại tép riu không biết tự lượng sức mình này, để cho tôi tới là đủ rồi.

Thành Diệu gật đầu: “Được, nhanh giải quyết cậu ta đi, đừng làm lỡ thời gian.’ “Vâng!”

Ông lão áo đen nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt cười quái dị: ” Oät con, đi chết đi!”

Nhìn thân ảnh của ông lão mặc áo đen lóe lên, một trượng mang theo trận gió lớn mạnh dữ dội, đánh về phía đầu của Trình Kiêu.

Y Doấn không nhịn được nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy Trình Kiêu chết thảm.

Cậu Chu, Cố Tu Nhiễm và đám người Bạch Thụy Văn đều cười âm hiểm, trong lòng mặc niệm: “Trình Kiêu, đi chết đi!”

Trình Kiêu vấn ngồi ở vị trí cũ, chiếc đũa trong tay còn kẹp một miếng bánh đậu xanh, nhàn nhã nhấm nuốt.

Căn bản không không quan tâm đ ến sự tấn Công của ông lão áo đen kia.

Y Linh cũng nhịn không được mà kêu lên một tiếng: “Trình Kiêu, cẩn thận!”

Công kích của ông lão áo đen còn chưa tới, nhưng trận gió to lớn mạnh mẽ kia đã gào thét mà đến, thổi tới chiếc khăn trải bàn màu trắng trước ho Trình Kiêu, lay động mạnh.

“Ngông cuồng!

Nhìn thấy Trình Kiêu tỏ vẻ khinh thường rõ ràng như vậy, ông lão mặc áo đen hét lớn một tiếng, không khỏi tăng thêm vài phần công lực trong tay, gần như sử dụng toàn bộ sức lực.

Mắt thấy cây gậy gỗ cường đại đủ để đập nát một chiếc xe, sắp tới đỉnh đầu của Trình Kiêu, Trình Kiêu lập tức chết thảm ngay tại chỗ.

Nhưng mà, trong nháy mắt tiếp theo, tất cả mọi người trợn mắt, há to miệng.

Trong mắt mòi người nhìn thấy một hình ảnh rất quỷ dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK