Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 148

Tân Gia Lạc bên cạnh Dinh Dương cũng cười nói: “Đúng vậy Điểm Hương, mọi người đều là bạn, cậu đừng khách sáo, ngồi xuống trò chuyện cùng mọi người đi!”

Điểm Hương nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Trình Kiêu một lúc, rồi ngọt ngào mỉm cười nói: “Được, tôi sẽ xuống dưới ngồi cùng mọi người!”

Tân Gia Lạc lập tức lườm Dinh Dương ở bên cạnh mình, Dinh Dương lập tức hiểu ý, đứng lên cười nói: “Điểm Hương ngồi đây này!”

Nhưng Điểm Hương lại mỉm cười nói: “Không cần đâu, cạnh Trình Kiêu vẫn còn chỗ trống, tôi ngồi đấy là được rồi.”

Bởi vì nhân duyên của Trình Kiêu không tốt, nên chỗ ngồi cạnh Trình Kiêu không có ai, đúng lúc Điểm Hương chú ý đến.

Dinh Dương xấu hổ nhìn về phía Tân Gia Lạc, vẻ mặt Tân Gia Lạc trở nên thâm trầm, nếu sớm biết sẽ như vậy, chắc chắn Tân Gia Lạc đã bảo Dinh Dương chiếm chỗ bên cạnh Trình Kiêu từ sáng sớm.

“Anh Trình Kiêu, tôi có thể ngồi cạnh anh không?” Điểm Hương cười nói.

Trình Kiêu hơi hơi mỉm cười, nói: “Tôi ước mà không được ấy!”

Điểm Hương nở nụ cười như hoa: “Cảm ơn anh Trình Kiêu!”

Nhìn Điểm Hương và Trình Kiêu vừa nói vừa cười, Tân Gia Lạc vô cùng ghen ghét, tròng mắt xoay chuyển, bỗng nhiên nhìn Dinh Dương, lớn tiếng nói: “Đúng rồi Dinh Dương, hôm nay Điểm Hương hoa khôi của chúng ta tổ chức triển lãm tranh, một ngày trọng đại như vậy mà cậu đi tay không tới sao?”

Dinh Dương đã đi theo Tân Gia Lạc mấy năm, nên hai người có thể phối hợp vô cùng ăn ý. Thấy Tân Gia Lạc hỏi như vậy, Dinh Dương lập tức hiểu được Tân Gia Lạc muốn làm gì.

Dinh Dương lập tức lớn tiếng trả lời: “Anh Lạc, anh coi Dinh Dương em là ai chứ! Tuy Dinh Dương em không có tiền, nhưng hôm nay hoa khôi Điểm Hương tổ chức triển lãm tranh, ngày vui mừng như này sao em có thể đi tay không tới chứ?”

Hai người cố ý lớn tiếng nói chuyện với nhau, nội dung cuộc trò chuyện xoay quanh vấn đề tặng quà, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trình Kiêu ngừng nói chuyện với Điểm Hương, lạnh lùng nhìn khuôn mặt đầy vẻ đắc ý của Tân Gia Lạc.

Người ở hai bàn bên cạnh cũng tò mò nhìn nhóm học sinh.

Khoé miệng Vương Khánh Sinh nở một nụ cười xấu xa, vẻ mặt như đang xem hài.

Tân Gia Lạc hỏi: “Dinh Dương, vậy cậu đã tặng gì cho hoa khôi Điểm Hương thế?”

Dinh Dương nhìn Trình Kiêu, nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Em đã tặng hoa khôi Điểm Hương một bộ dụng cụ vẽ tranh gần hai triệu!”

Một học sinh nam bên cạnh Dinh Dương ra vẻ kinh ngạc nói: “Bộ dụng cụ vẽ tranh hai triệu, anh Dương thật hào phóng!”

Dinh Dương cười đắc ý, không quên vỗ mông ngựa Tân Gia Lạc: “Tôi thì có là gì, cậu hỏi xem Anh Lạc tặng gì đi?”

Chiêu thả con tép bắt con tôm của Dinh Dương lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, tất cả mọi người đều tò mò nhìn Tân Gia Lạc.

“Anh Lạc, anh tặng hoa khôi Điểm Hương cái gì vậy? Nói ra để các bạn học mở mang tầm mắt đi!”

Trong đám bạn học, gia thế của Tân Gia Lạc là tốt nhất, hơn nữa lại cố gắng theo đuổi Điểm Hương, đương nhiên đám bạn sẽ tò mò anh ta đã tặng gì cho Điểm Hương.

Tân Gia Lạc trở thành tiêu điểm của mọi người, trên mặt có vẻ đắc ý, hơi mỉm cười nói: “Tôi chỉ tặng cho Điểm Hương một bức tranh của thầy Hà thôi!”

“Tác phẩm của thầy Hà! Nếu là tác phẩm thật sự thì ít nhất cũng phải hai ba chục triệu một bức! Anh Lạc đúng là hào phóng!”

Dinh Dương không hiểu về hội hoạ, nhưng lại làm như rất am hiểu, tỏ vẻ khiếp sợ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK