Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 665

Cố Tu Nhiễm lạnh giọng bảo: “Tần Thủ, đáng ra cậu nên chơi cùng đám Thẩm Dũng, nhưng cậu lại tự sa đoạ, chơi cùng nhóm nghèo hèn này, vậy thì đừng trách tôi nhắc nhở cậu!”

Lôi Công tức điên người, mắng chửi: “Cố Tu Nhiễm, con mẹ nó chứ, mày ăn nói cho tử tế!”

Cầm Thú nhìn lướt qua nhóm Trình Kiêu, mỉa mai: “Cố Tu Nhiễm, tuy những người bạn này của tôi xuất thân bình thường, hơn nữa tính tình còn hơi hâm dở, nhưng họ thật lòng! Nếu một ngày nào đó gia đình tôi phá sản, tôi phải trở thành người ăn xin thì tình cảm của họ dành cho tôi vẫn sẽ như ban đầu.”

“Còn cậu thì sao?”

Cầm Thú cười nhạo khinh thường: “Bây giờ cậu có một người chị họ tài giỏi, mấy tên kia nịnh bợ cậu, nhưng nếu một ngày cậu sa sút, bọn họ sẽ lập tức bỏ rơi cậu như cứt chó, còn tàn nhẫn giẫm đạp, phun nước miếng vào cậu đấy!”

Nhóm Thẩm Dũng và Nghiêm Học Văn lập tức biến sắc, Thẩm Dũng nhanh chóng phản bác: “Cậu nói linh tinh! Cậu Cố, đừng nghe lời ly gián của cậu ta. Với gia thế và năng lực cá nhân của cậu, sau này tiền đồ rộng mở, sao có thể sa sút được!”

Trong mắt Cố Tu Nhiễm thoáng qua vẻ âm trầm, anh ta biết Tần Thủ nói đúng, những người này đều vì lợi ích mới chơi với anh ta, chứ không hề có tình cảm. Chỉ cần lợi ích đủ lớn thì bọn họ có thể phản bội bất cứ lúc nào.

Nhưng sao Cố Tu Nhiễm anh ta lại không hiểu? Anh ta cũng chỉ đang lợi dụng đám Nghiêm Học Văn mà thôi.

“Tần Thủ, cậu tự mình sa đọa thì đừng tìm cớ nữa. Trong giới chúng ta, lợi ích vốn là trên hết, không có tình cảm thật lòng.”

“Nếu cậu đã quyết định chơi với đám nhà nghèo này thì chúng ta sẽ là kẻ thù.”

Cố Tu Nhiễm lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Kiêu: “Buổi tuyển chọn lần này mới chỉ là khởi đầu, buổi tuyển chọn sau này cũng vẫn sẽ như thế, tôi sẽ chèn ép các cậu đến khi các cậu phải quỳ xuống cầu xin mới thôi!”

“Dám cướp phụ nữ Cố Tu Nhiễm này thích thì đây chính là cái giá phải trả!”

“Anh đồ khốn kiếp!” Y Linh giận dữ quát lên, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ bừng vì tức giận.

Cố Tu Nhiễm nhìn Y Linh, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt xâm chiếm: “Trước đây tôi đề cao cô quá, là cô có mắt không tròng. Nếu bây giờ cô hối hận, chủ động nhào vào vòng tay tôi thì tôi có thể cân nhắc bỏ qua cho bọn họ.”

Vương Vũ Hàm chợt sợ hãi, cô ta sợ Y Linh sẽ đồng ý.

Y Linh tức quá hoá cười: “Cố Tu Nhiễm, hôm nay tôi mới nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cậu, đúng là buồn nôn!”

Trình Kiêu vẫn luôn đứng quan sát chợt tiến lên hai bước, nhìn Cố Tu Nhiễm rồi cười với vẻ bỡn cợt bảo: “Chỉ dựa vào một trợ lý nhỏ, cậu đã nghĩ mình có thể một tay che trời trong buổi tuyển chọn này rồi à?”

“Ai cho cậu sự tự tin đó?”

Cố Tu Nhiễm ngạo nghễ ngẩng đầu, phong thái cao ngạo: “Trợ lý nhỏ? Chị họ tôi là người phụ trách buổi tuyển chọn lần này đấy! Chỉ cần một câu của chị ấy, các cậu đã phải ngoan ngoãn cút khỏi đây rồi.”

Trình Kiêu chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn vào mắt Cố Tu Nhiễm, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đầy sao: “Tôi muốn xem xem rốt cuộc ai mới là người phải cút.”

Nói rồi Trình Kiêu ung dung duỗi tay phải ra.

Lôi Công phía sau chợt vươn tay đặt lên vai Trình Kiêu, nói nhỏ: “Đừng bốc đồng, đây là trường học.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK