Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 472

Nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không đem con gái đưa vào hố lửa, cho dù là chết, bọn họ cũng phải bảo vệ Điểm Hương không bị tổn thương.

Đao Ba Cường tìm xe, tự mình đưa Điểm Thế Dạ rời đi, anh ta lo lắng Cung Húc nửa đường giở trò xấu.

Xe an toàn ra Hà Tây, đi vào vùng ngoại thành, Đao Ba Cường cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng bỗng nhiên một chiếc xe từ phía sau lao tới, sau đó thắng gấp, dừng lại trước phía trước xe Đao Ba Cường.

“Không hay!” Đao Ba Cường dồn sức đánh tay lái, chuẩn bị vượt qua.

Nhưng hai bên trái phải, lại có hai chiếc xe lao tới, kẹp xe của Đao Ba Cường ở giữa.

Chung quanh toàn bộ bị chặn lại.

Đao Ba Cường bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía ba người nhà Điểm ngồi phía sau: “Xuống xe đi!”

Cung Húc mang theo hơn mười người thủ hạ, Tân Gia Lạc đi theo bên cạnh, vây lại cả nhà Điểm Hương.

“Chạy đi! Coi các người còn chạy đi đâu!” Cung Húc phách lối kêu lên, nhìn chằm chằm ngực Điểm Hương, ánh mắt lửa nóng.

Điểm Thế Dạ tức giận nói: “Chúng tôi đều đã đồng ý rời đi Hà Tây, cậu còn muốn như thế nào nữa?”

Cung Húc chợt cười to: “Ha ha, ông thật sự cho rằng tôi chỉ là vì đuổi ông ra Hà Tây? Từ đầu đến cuối mục đích của tôi chỉ có con gái của ông thôi.”

“Các người muốn rời đi Hà Tây cũng được, lưu lại tiểu mỹ nhân của tôi!”

Tân Gia Lạc tiến lên trước nịnh nọt nói: “Anh Húc, anh nếm xong đừng quên em à!”

Cung Húc khinh bỉ nhìn hắn ta một cái: “Yên tâm, không thiếu phần tốt của cậu!”

Tân Gia Lạc lập tức vui vẻ, ai bảo Điểm Hương luôn lãnh đạm đối với bản thân mình, nếu như theo anh ta, cũng không có ngày hôm nay.

Điểm Thế Dạ đỏ ngầu cả mắt, nhìn chằm chằm Cung Húc và Tân Gia Lạc, hận không thể uống máu lóc thịt bọn hắn.

“Nằm mơ! Cho dù là chết, tôi cũng sẽ không để các người tổn thương con gái của tôi!”

Điểm Hương bị hù tới mức vẻ mặt nhỏ tái nhợt, những người này thực sự quá hèn hạ, quá bẩn thỉu.

“Coi như ông chết, con gái của ông cũng trốn không thoát lòng bàn tay của tôi đâu, ha ha!” Cung Húc đắc ý cười lớn, từng bước một đi về phía Điểm Hương.

Đao Ba Cường ngăn ở trước người nhà họ Điểm, âm trầm nhìn chằm chằm Cung Húc: “Cung Húc, tôi khuyên cậu nghĩ kỹ, nhà họ Điểm là bạn của anh Trình, cậu nếu dám động tới người nhà họ Điểm, một khi anh Trình biết được thì cậu cảm thấy anh ta sẽ bỏ qua cho cậu sao?”

Cung Húc khinh bỉ cười nói: “Lưu Cường, ít lấy tên anh Trình kia ra để hù tao, là chính các người vô dụng, thổi phồng tên nhóc kia lên.”

“Nếu như cậu ta dám đến ra mặt vì nhà họ Điểm, vậy ta liền để cậu ta có đến mà không có về!”

Cung Húc tàn nhẫn nói.

“Anh Húc, động thủ đi, đừng nhiều lời với hắn ta!” Tân Gia Lạc ở một bên khuyến khích.

Cung Húc vung tay lên với đám thủ hạ: “Lên, chớ tổn thương tiểu mỹ nhân của tôi!”

Hơn mười người thanh niên, lập tức cười xấu xa tiến lên.

Hai tên thanh niên đưa tay muốn chộp Điểm Hương, Đao Ba Cường lập tức ngăn tại trước người Điểm Hương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK