Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1252

“Tôi chỉ cảm thấy không đáng cho một số người thôi! Vất vả lâu như vậy, kết quả chỉ có hai thứ duy nhất, lại bị người khác lấy đi.

Nói xem, có phải là rất buồn cười hay không?”

“Quả thật rất buồn cười, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, sợ là Vô Cực môn sẽ trở thành trò cười cho giới cổ võ!

Nghe thấy những lời châm chọc khiêu khích này, vẻ mặt của mấy vị trưởng lão Vô Cực môn vô cùng khó coi.

“Nơi này đã không còn gì, các người còn không đi, còn ở chỗ này nói lời vô dụng gì!” Vẻ mặt Cửu trưởng lão khó coi quát lạnh một tiếng.

“Đi thôi, người Vô Cực môn nổi giận rồi!”

Nguyệt Thần Cung đã mở ra, nơi này cũng không có gì đáng giá để lưu luyến, đám người nhanh chóng giải tán Dương Phi Yến oán hận trừng mắt nhìn mấy tên trưởng lão Vô Cực Môn, trong lòng oán hận: “Sư huynh, huynh thật sự chết uổng!”

Sau đó, không cam lòng nhìn Trình Kiêu một cái, rồi quay người rời đi.

Lý Vô Cực liếc nhìn mấy tên trưởng lão Vô Cực môn băng ánh mắt quái dị, rồi nhìn Trình Kiêu, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Chúng ta cũng đi thôi!”

Uể oải nói một câu, Lý Vô Cực cũng cùng thuộc hạ rời đi.

Lạc Tuyết Kỳ thì thầm vào tai Trình Kiêu: “Anh phải cẩn thận.”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Cô cũng vậy.”

“Tạm biệt!” Trong lòng Lạc Tuyết Kỳ có chút không nố.

“ừm”

Trong nháy mắt, hơn trăm người đều biến mất, chỉ còn lại Trình Kiêu cùng một số người Vô Cực môn.

“Trình Kiêu đạo hữu, sao cậu không rời đi?” Cửu trưởng lão hỏi Trình Kiêu.

Trình Kiêu nói: “Tôi vẫn thiếu một vật, nên tôi muốn tìm nó.”

Mấy vị trưởng lão nhìn nhau, lặng lẽ gật đầu.

Cửu trưởng lão nói: “Vậy cậu tìm cho kỹ đi, chúng tôi đi trước!”

Người Vô Cực môn cũng rời đi, chỉ còn lại Trình Kiêu và Tô Lương Tử.

Tô Lương Tử nhỏ giọng nói: “Sư phó, đám người Vô Cực môn này.

có ý đồ xấu!”

“Tôi nhìn ra rồi.” Trình Kiêu nói với ngữ khí bình thản, một mặt vẻ không quan tâm.

“Vậy sao người vẫn ở lại đây?” Tô Lương Tử một mặt khó hiểu.

Trình Kiêu nhìn bốn phía, nói: ‘Ở đây còn một thứ rất quan trọng, chính là lõi năng lượng của đại trận pháp này!”

“Cái trận pháp này không phải đại trận tiên thiên, không thể độc lập duy trì đại trận vận hành này bằng linh lực thiên địa được, đại trận này đã trải qua ngàn năm mưa gió, phải có một lõi năng lượng vô cùng cường đại để cung cấp năng lượng cho nó.”

“Nếu tìm được lõi năng lượng sẽ giúp ích rất nhiều cho tu vi của ta Tô Lương Tử bừng tỉnh nói: “Thì ra là thế!”

“Nhưng người biết lõi năng lượng ở đâu sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK