Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 161

Vương Khánh Sinh gọi điện thoại xong cũng cười lạnh một tiếng: “Thằng nhóc này, thích làm loạn thật, tốt nhất khiến Đao Ba Cường hung hăng dạy dỗ cậu một trận!”

Trình Kiêu quét mắt từ tai mãi cho đến lúc dừng lại ở trên người Lý Ny.

“Mọi người yên tâm, một kẻ lưu manh mà thôi, tôi có thể giải quyết.”

Mọi người không còn gì để nói.

Trước mặt Đao Ba Cường gọi lưu manh, giờ muốn chạy đều chạy không thoát.

Quả nhiên, Đao Ba Cường trong nháy mắt âm trầm mặt xuống, nhìn Trình Kiêu, thanh âm trầm thấp: “Nhóc con, cậu là ai?”

Đao Ba Cường không ngốc, Trình Kiêu dám đứng ra, khẳng định có chỗ ỷ lại, anh ta phải hiểu rõ Trình Kiêu dựa vào gì mới được.

Đây cũng là bí quyết mà anh ta sống được tới ngày nay.

Trình Kiêu hai tay cắm vào túi quần, hơi ngẩng đầu lên, lộ ra một vẻ khinh thường nói: “Tôi là người anh không chọc nổi. ”

Tóc vàng tức giận mắng một tiếng: “Đồ chán sống, dám nói với Anh Cường như vậy!”

Đao Ba Cường vươn tay ngăn cản tóc vàng, âm trầm nhìn chằm chằm Trình Kiêu: “Tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu là ai?”

“Anh điếc sao?” Trình Kiêu hơi không kiên nhẫn: “Nghe cho kỹ, tôi lập lại lần nữa. ”

“Tôi là người đời này anh không chọc nổi. ”

Điểm Thế Dạ lo muốn chết.

“Trình Kiêu, cậu có thể đừng cậy mạnh như vậy không? Nhanh xin lỗi Anh Cường! Anh Cường sẽ không chấp nhặt con nít.”

Điểm Hương cũng lo lắng khuyên nhủ: “Trình Kiêu, anh nghe lời ba em nói xin lỗi anh ta. Chuyện này anh đừng xía vào!”

Vương Khánh Sinh lại vui vẻ cả tiếng tán thưởng: “Nhóc con, ngon, giỏi lắm!”

Kỳ thực, Vương Khánh Sinh suy nghĩ trong lòng là: “Nhóc con, tôi không xử cậu, cũng có người thay tôi xử cậu. ”

Đao Ba Cường cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi? Muộn rồi!”

Ngày hôm nay, nếu như tôi không dạy cậu ta một trận, chẳng phải là muốn để các anh em cười đến rụng răng hay sao!”

“Lên cho tôi, đừng đánh chết là được!”

Tóc vàng lập tức xung phong nhận việc: “Anh Cường, nhóc con này, một mình em là có thể giải quyết hắn, để cho em lên trước!”

“Được!”

Tóc vàng làm việc mạnh mẽ vang dội, một bước xa xông đi lên, một quyền mạnh mẽ vung hướng Trình Kiêu.

Điểm Hương kinh hô một tiếng: “Trình Kiêu, mau tránh ra!”

Điểm Thế Dạ và Lý Ny nhắm chặt mắt lại, không đành lòng nhìn.

“Ai, đứa trẻ này, sao lại cố chấp thế này? Vì một số tiền mà để chính mình lẫn vào!” Lý Ny thở dài một tiếng trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK