Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 510

Lý Ngôn thở dài: “Bát cơm ở thế giới ngầm cũng không dễ ăn đến vậy. Tuy rằng vô cùng có mặt mũi, nhưng cũng rất mạo hiểm.”

Nhìn Tôn Mạc bên cạnh, Lý Ngôn cười hì hì: “Vẫn là đi theo cậu cả Ngụy của chúng ta là an toàn. Tuy rằng bát cơm nhà nước cũng rất khó ăn, nhưng ít ra được an toàn.”

Lý Ngôn ung dung thản nhiên nịnh bợ Lưu Tào Khang.

Tôn Mạc lặng lẽ liếc nhìn Lưu Tào Khang anh tuấn tài giỏi, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái: “Mặc dù không biết Trình Kiêu vô dụng nịnh nọt Vân Kim Thoa như thế nào, nhưng so với anh Tào Khang, hắn vẫn kém rất nhiều.”

Khi ý nghĩ này xuất hiện, Tôn Mạc đột nhiên sững sờ. Tại sao bây giờ bất kể thứ gì cô ấy đều thích lấy Trình Kiêu ra so sánh?

Trước đây, cô ấy chưa bao giờ có ý nghĩ này.

Tôn Mạc cảm thấy có lẽ do mấy ngày nay Trình Kiêu đã khiến cô ấy bị sốc quá nhiều, điều này khiến cô ấy luôn thích so sánh mọi thứ với Trình Kiêu.

Lưu Tào Khang bày ra vẻ mặt nghiêm nghị: “Vào trong thôi, lát nữa phải cố gắng khuyên nhủ Y Linh.”

“Chờ một chút, mọi người nhìn xem, đó hình như là Trình Kiêu!” Lúc mấy người chuẩn bị đi vào, Vương Hiểu Hi đột nhiên nhìn về một hướng, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Triệu Cương kêu lên: “Y Linh lại thông báo cho hắn? Thật sự không nhìn ra, tên này lại có địa vị quan trọng như vậy trong lòng Y Linh!”

Mấy người đều là bạn của Y Linh, họ rất rõ về tính cách của Y Linh, nếu không phải là bạn bè thực sự, Y Linh tuyệt đối sẽ không thông báo cho Trình Kiêu về loại chuyện này.

Sắc mặt Lý Ngôn chợt lạnh xuống, nhìn bóng dáng Trình Kiêu đang chậm rãi đi tới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên này thật đúng là âm hồn bất tán!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lưu Tào Khang liếc nhìn Trình Kiêu, âm thầm đè nén vẻ nghiêm nghị trong mắt, nói: “Mặc kệ hắn, chúng ta vào thôi!”

Trình Kiêu liếc nhìn bóng lưng của mấy người Tôn Mạc vừa bước vào sân, vẻ mặt vô cảm, Tôn Mạc và Vương Hiểu Hi là bạn tốt của Y Linh, đến phúng viếng là chuyện rất bình thường.

Trình Kiêu không dừng lại, đi theo vào trong sân.

Trong nhà tang lễ Hàn Quốc Mạnh, Hàn Tiễn Hoa tiếp đón khách với vẻ mặt đau buồn.

Đột nhiên, quản gia Lý dẫn theo hai thuộc hạ xông ra, nói nhỏ với Hàn Tiễn Hoa đang tiếp khách: “Cậu chủ, tôi có chuyện muốn báo cáo!”

Hàn Tiễn Hoa giả bộ nền nã, nghiêm nghị nói: “Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi, những vị đến đây hôm nay đều là bạn tri giao tri kỷ của ba tôi lúc còn sống, tất cả đều là người trong nhà!”

Những vị khách đến phúng viếng đều nhìn Hàn Tiễn Hoa tràn đầy vẻ khen ngợi. Thủ đoạn thu mua lòng người này của Hàn Tiễn Hoa rất hiệu quả.

Nhưng quản gia Lý dường như có điều khó nói: “Cậu chủ, tôi sợ chuyện này ảnh hưởng không tốt, hay là tôi vẫn nên nói riêng với cậu thì hơn!”

Sắc mặt Hàn Tiễn Hoa đột nhiên lạnh lùng: “Nói!”

Y Linh đang quỳ trên mặt đất, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Ngay khi Y Linh nghi hoặc ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy vẻ nham hiểm trong mắt quản gia Lý.

Quản gia Lý trực tiếp đưa chiếc hộp gỗ đàn hương tinh xảo trong tay cho Hàn Tiễn Hoa, nói: “Cậu chủ, cậu nhìn xem đây là thứ gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK