Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1347

Nhìn viên đá tỏa ra nguyên lực thuộc tính Kim mạnh mẽ trước mặt, trong lòng Trình Kiêu vui mừng khôn xiết: “Thật không ngờ, những đệ tử Thất Tỉnh Tông lại để sót bảo vật quý giá nhất ở nơi này.

“Có viên Kim Tỉnh Ngọc Hạch này, việc xây dựng đại trận hộ sơn lại gần thêm một bước.”

Viên Kim Tỉnh Ngọc Hạch này là một trong Ngũ Hành Tỉnh Ngọc, bình thường, Kim Tỉnh Ngọc đã đủ cho người tu tiên sử dụng, mà Kim Tỉnh Ngọc Hạch lại là bảo bối do mạch Kim Tỉnh Ngọc thai.

nghén hơn ngàn năm tạo thành.

Hiệu quả mạnh mẽ hơn Kim Tỉnh Ngọc rất nhiều, cũng có rất nhiều công dụng khác nhau.

Mấy đệ tử Thất Tinh Tông kia nghỉ ngờ nhìn Trình Kiêu cắt tảng đá to lớn dùng để kê rương kia thành một viên nhỏ, còn tỏ ra rất vui vẻ, trên mặt ngập tràn ngờ vực.

Không hiểu viên đá này có gì đáng giá khiến Trình đại sư vui vẻ.

Nhưng mà, bọn họ cũng không dám hỏi, sợ Trình đại sư tức giận rồi giết bọn họ.

Trình Kiêu thu viên Kim Tỉnh Ngọc Hạch kia vào nhẫn trữ vật, sau đó quét mắt nhìn đại điện tàng bảo các lần nữa, xác định không bỏ sót bảo vật gì, anh quay người ra ngoài.

Mấy người lại lần nữa đứng trước cửa đại điện của sơn môn Thất Tỉnh Tông, Trình Kiêu nhìn mấy đệ tử Thất Tỉnh Tông kia, thản nhiên nói: “Được rồi, các anh tự do.”

Mấy đệ tử bỗng ngây ra, không dám tin tưởng nhìn về phía Trình Kiêu.

Mãi đến khi Trình Kiêu quay người rời đi, bọn họ mới như tỉnh khỏi giấc chiêm bao.

“Tự do rồi?”

“Trình đại sư thả chúng ta?”

“Nhưng mà, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?”

Mấy người đều mờ mịt không biết làm sao, Thất Tinh Tông mất rồi, bọn họ nên làm gì đây?

Nơi xa, tiếng nói thản nhiên của Trình Kiêu truyền đến: “Tôi và Thất Tinh Tông đã không còn thù oán, các anh có thể ở lại, xây dựng lại Thất Tinh Tông, để truyền thừa của Thất Tinh Tông không bị đứt đoạn.”

Lời nói của Trình Kiêu tựa như ngọn đèn sáng soi đường trong đêm tối, bỗng chốc chiếu sáng con đường phía trước cho mấy.

tên đệ tử.

“Đúng, tiếp tục truyền lại Thất Tỉnh Tông, cũng xứng với liệt tổ liệt tông của Thất Tinh Tông!”

Trình Kiêu xuống núi, chuẩn bị đến nhà họ Cung, đầu tiên giải.

quyết nhà họ Cung, sau đó lại tìm chủ đại lý hỏi chuyện.

Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên Liếc nhìn, vậy mà lại là Điểm Hương gọi đến.

Trình Kiêu ấn nhận, giọng điệu dịu dàng nói: “Đã lâu không gặp!”

“Đã lâu không gặp.” Tiếng nói của Điểm Hương hơi kích động, chắc là bởi vì đã lâu không liên lạc với Trình Kiêu, bây giờ đột nhiên gọi điện thoại cho Trình Kiêu nên cảm thấy không quen.

“Trong nhà vẫn tốt chứ?” Trình Kiêu hỏi, lần trước bởi vì Trình Kiêu mà khiến cả nhà Điểm Hương gặp nguy hiểm, Trình Kiêu vẫn rất áy náy.

“Đều rất tốt.” Tiếng nói của Điểm Hương trôi chảy hơn nhiều.

“Đúng rồi Trình Kiêu, tôi muốn đến Tây Ninh tham gia hôn lễ của bạn học, cậu có thể đi cùng tôi không?”

Trình Kiêu im lặng, cũng trùng hợp quá rồi Nghe thấy Trình Kiêu không lên tiếng, Điểm Hương cho rằng Trình Kiêu muốn từ chối, vội vàng nói: “Tôi biết làm như vậy hơi đường đột, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra tìm ai đi cùng, cho nên chỉ có thể tìm cậu xin giúp đỡ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK