Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 518

“Người sỉ nhục nhà họ Hàn, trả lại gấp mười lần!” Khổng Vũ lạnh lùng nói.

Hàn Tiễn Hoa cười nham hiểm: “Vậy tôi sẽ giao người này cho trợ lý Khổng xử lý!”

Tâm trạng Khổng Vũ trở nên nặng nề, không đáp lời.

“Sao vậy? Ngay cả tôi cũng không thể ra lệnh cho trợ lý Khổng à?” Hàn Tiễn Hoa sa sầm mặt, quát to.

“Không dám, tôi sẽ lập tức thực hiện!” Khổng Vũ xoay người, bất đắc dĩ nhìn Trình Kiêu: “Đắc tội rồi!”

“Đừng, trợ lý Khổng, tôi sẽ bảo anh ta đi ngay!” Y Linh chắn trước mặt Trình Kiêu, lo lắng nói.

Hàn Tiễn Hoa chợt lạnh lùng quát lên: “Khổng Vũ, khi nãy anh còn giải thích giúp người phụ nữ này, bây giờ cô ta cấu kết với người ngoài, chứng cứ rõ ràng, anh còn gì để nói không?”

“Bắt tên ranh con kia lại, sau đó đuổi hai mẹ con nuôi ong tay áo này ra ngoài cho tôi!”

“Vâng!” Mấy thuộc hạ lập tức đi về phía mẹ con Y Linh.

“Đợi đã!” Khổng Vũ chợt cất lời.

Hàn Tiễn Hoa và một đám khách đều nhìn về phía Khổng Vũ, không hiểu anh ta muốn làm gì.

Nét mặt Hàn Tiễn Hoa không chút cảm xúc, anh ta lạnh lùng hỏi: “Trợ lý Khổng, anh muốn tạo phản à?”

Khổng Vũ cúi đầu: “Cậu chủ hiểu lầm rồi, nếu lúc trước tôi đã giải thích giúp cô Y Linh, thì xin hãy để tôi đuổi họ đi!”

Hàn Tiễn Hoa thầm cười chế giễu, đã đến lúc này rồi mà anh còn bảo vệ hai mẹ con này, được thôi, dù sao bọn họ cũng sắp bị đuổi khỏi nhà họ Hàn rồi, tôi sẽ thuận theo ý anh.

“Được, vậy tôi sẽ giao cho anh xử lý!”

Khổng Vũ lạnh lùng làm động tác mời với Y Linh, trầm giọng nói: “Cô Y Linh, xin mời!”

Y Linh gật đầu biết ơn, cô biết nếu thuộc hạ của Hàn Tiễn Hoa đuổi họ đi, chắc chắn họ sẽ rất chật vật.

Khổng Vũ là muốn để lại cho hai mẹ con họ chút tự trọng cuối cùng trước mặt biết bao nhiêu người.

“Mẹ, chúng ta không thể ở lại nơi này nữa rồi, chúng ta đi thôi! Nếu cậu ở trên trời linh thiêng, con tin cậu sẽ không trách việc chúng ta không tiễn cậu một đoạn đường cuối đâu!”

Cuối cùng Hàn Như cũng lấy lại tinh thần, nhìn thấy biết bao nhiêu người bị sự cố chấp của mình liên luỵ, bà ta thở dài nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Giọng nói lạnh lùng châm chọc của Tôn Mạc vang lên: “Tôi đã bảo là anh đừng làm ra vẻ rồi mà anh còn không nghe, bây giờ Y Linh vì bảo vệ anh mà bị đuổi rồi, anh hài lòng chưa?”

Dù cô ta nói không to, nhưng lúc này xung quanh rất yên tĩnh, mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.

Ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu của mấy vị khách kia mang theo chút khinh bỉ, thậm chí còn có người lấy nó ra làm ví dụ dạy dỗ trẻ con: “Nhìn đi, đây là hậu quả của việc lo chuyện bao động đấy!”

“Lớn lên con tuyệt đối đừng học theo cậu ta!”

Trình Kiêu đột nhiên quay đầu thờ ơ nhìn Tôn Mạc, nét mặt anh vẫn rất hững hờ, nhưng lại khiến người ta sợn tóc gáy, tựa như toàn bộ đất trời đều sắp sụp đổ.

“Nếu không phải nể tình dì Ninh Lan, tôi đã không tha cho cô đến tận bây giờ rồi?”

Lần một lần hai, lại đến lần ba lần bốn, suy cho cùng cũng sẽ có ngày Trình Kiêu hết kiên nhẫn với Tôn Mạc.

Nét mặt Tôn Mạc vẫn rất bình tĩnh, nhưng lúc này cô ta đang nổi da gà, ánh nhìn của Trình Kiêu khi nãy khiến cô ta như rơi xuống hầm băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK