Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 103

Lưu Tào Khang nhíu mày, anh ta không cho phép chuyện đó xảy ra, ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ba mình.

Lưu Tào Khang tóm tắt mọi chuyện cho Phó thị trưởng Lưu, Phó thị trưởng nghe thấy tên Mã Tài liền đổi giọng nghiêm túc, yêu cầu Lưu Tào Khang đưa điện thoại di động cho Mã Tài.

“Ngài Mã, điện thoại của ba tôi!” Lưu Tào Khang đi ra, hai tay cầm di động kính cẩn đưa cho Mã Tài.

Mã Tài nhìn Lưu Tào Khang với vẻ mặt bỡn cợt, đợi một hồi mới cầm lấy điện thoại di động.

Mã Tài rít một hơi thuốc lá, xong đâu đó mới lười biếng bắt đầu nói chuyện điện thoại với phó thị trưởng Lưu.

“… Tôi phải nể mặt phó thị trưởng Lưu chứ, tôi không làm gì con trai anh, nhưng mấy đứa nhóc không biết trời cao đất dày khác thì tôi cũng phải dạy cho chúng nó một bài học. Được rồi, cứ quyết định thế đi!”

Nói xong, mặc kệ lời cầu xin của Phó thị trưởng Lưu, Mã Tài dứt khoát cúp máy.

Lưu Tào Khang thấy thế mà lạnh lòng, nghe đồn Mã Tài có người quen trên tỉnh nên không coi thị trưởng của Hà Tây ra gì, giờ thấy thì đúng là vậy thật.

Mã Tài nhìn Lưu Tào Khang, nói: “Được rồi, hai cậu có thể đi, ba cô gái này với đám nhóc ngông cuồng kia ở lại!”

“Cái này…” Lưu Tào Khang nhíu mày, vẻ mặt khó xử.

Không nói tới mấy người khác, giờ Tôn Mạc đã ở trong đó, anh ta không thể buông tay mặc kệ.

“Ngài Mã, nếu ông đã sẵn lòng nể mặt cha tôi một phần thì sao không làm người tốt đến cùng, thả hết chúng tôi ra!” Lưu Tào Khang tiếp tục xin tha.

“Cậu thấy tôi là người tốt à?” Mã Tài hỏi với vẻ quái dị.

Nếu Mã Tài mà là người tốt thì khắp Hà Tây chẳng kẻ nào là người xấu nữa.

Nhưng Lưu Tào Khang chỉ có thể nói trái lương tâm: “Danh ngài Mã lừng lẫy khắp Hà Tây, đương nhiên là người tốt. Kính xin ngài Mã giơ cao đánh khẽ, thả vài người bạn của tôi.”

“Ha ha ha, mấy người nghe thấy không? Cậu chủ nhà Lưu phó thị trưởng nói tôi là người tốt!” Mã Tài cười ha hả với tay chân của ông ta.

Mấy tên tay chân kia cũng cười theo, khinh thường nhìn Lưu Tào Khang.

Mặt Lưu Tào Khang đỏ bừng, thầm bực tức trong lòng nhưng không dám thể hiện ra chút gì.

Mã Tài này còn chẳng thèm nể mặt cha anh ta, muốn cứu mấy người Triệu Cương, anh ta cũng chỉ đành cầu xin Mã Tài.

Cười một lúc, Mã Tài nghiêm mặt, nói: “Được rồi, coi như thằng nhóc mày thông minh, cút nhanh đi! Hôm nay để ba cô bé kia uống hai chén rượu với tôi rồi tôi sẽ thả đi, yên tâm!”

Lưu Tào Khang còn muốn xin xỏ tiếp nhưng Mã Tài bỗng mất kiên nhẫn nói: “Nếu nhóc nhiều lời thêm một câu nào nữa thì đừng trách tôi không nể mặt cả Lưu Đắc Long!”

Lời đang chuẩn bị thốt ra bị Lưu Tào Khang cưỡng ép nuốt lại, nghẹn đến khó chịu.

Lý Ngôn đứng bên thúc giục: “Cậu Lưu, hay chúng ta cứ đi trước đã, chớ làm Mã gia không vui, về rồi nghĩ cách cứu họ.”

Lưu Tào Khang nhìn Tôn Mạc trong im lặng, không thể quyết định trong chốc lát.

“Cậu Lưu, anh không đi thế được. Anh mà đi thì bọn tôi phải làm sao đây?” Triệu Cương vừa nói vừa thút thít, tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Lưu Tào Khang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK