Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 993

Hơn nữa, là một người từng trải, Vương Đồ Lan biết lý do Trình Kiêu giúp tập đoàn Đông Vương, có lẽ vẫn còn vấn đề khác.

“Lâm Ngọc, năm nay cô bao nhiêu tuổi?” Vương Đô Lan đột nhiên hỏi một câu khó hiếu “Dạ?” Lâm Ngọc ngây người, sau đó mù mịt trả lời: “Tôi hai mươi ba, tại sao Chủ tịch lại hỏi vấn đề này?”

Vương Đỗ Lan cười một cách kỳ lạ: “Hai mươi ba, hình như trước nay chưa từng có bạn trai đúng không? Cũng nên yêu đương đi.”

Lâm Ngọc đỏ mặt, cúi đầu nói: “Chủ tịch à, vì sao bà lại đột nhiên hỏi những chuyện này?”

Vương Đỗ Lan cười nói: “Cô cảm thấy Trình Kiêu như thế nào? Tôi cảm thấy chàng trai đó không tồi. Mặc dù tính cách hơi kiêu ngạo, nhưng lòng dạ vẫn rất tốt.”

“A?” Lâm Ngọc lập tức hiểu ra ý của Vương Đỗ Lan.

“Chủ tịch, ý của bà là Trình Kiêu giúp đỡ chúng ta không điêu kiện là vì… tôi?”

Lâm Ngọc chỉ tay lên gương mặt xinh đẹp của mình, ngạc nhiên, thẹn thùng.

Vương Đồ Lan cười nói: “Thế nào?

Chẳng nhẽ cô không cảm nhận được, tên nhóc đó có ý với cô à?”

“Nếu nói, để theo đuổi cô nên cậu ấy mới giúp đỡ chúng ta, thì mọi chuyện không phải rất hợp tình hợp lý à?”

Lâm Ngọc nói không nên lời, hoàn toàn không có gì phản bác! Nếu Trình Kiêu muốn theo đuổi mình, thì đương nhiên sẽ giúp đỡ tập đoàn Đông Vương.

Hơn nữa, Lâm Ngọc cũng không bài xích Trình Kiêu, mặc dù có lúc cũng ghét cay ghét đăng, nhưng khi biết anh có thể gặp nguy hiểm, đáy lòng cô lại rất căng thắng.

“Haha, Chủ tịch, bà nghĩ nhiều rồi! Sao có thể chứ?”

“Sau này, bà đừng lấy tôi làm trò đùa nữa, trong mắt tôi, cậu ấy chỉ là một thằng nhóc thôi!” Lâm Ngọc hơi hoảng loạn, giải thích “Đúng rồi, tôi đi sắp xếp khách sạn trước, sáu giờ tối được không?” Lâm Ngọc vội chuyển chủ đề.

Vương Đô Lan cười như không cười nhìn cô, trêu trêu gật đầu: “Cô sắp xếp đ1t”

Lâm Ngọc rời đi giống như chạy trốn.

Dựa vào bức tường lạnh lẽo, Lâm Ngọc dùng tay ôm gương mặt nóng hâm hập của mình, trái tim đập nhanh hơn: “Chuyện này sao có thể chứ! Chẳng lẽ cậu ấy giúp tập đoàn Đông Vương thật sự là vì mình ư?”

“Không! Không thể nào! Cậu ấy mới mấy tuối cơ chứ?”

Tập đoàn Hoa An, trong phòng làm việc của Tống Hoa An Tống An Dân ngồi trên xe lăn, mặt u ám nhìn Tống Hoa An ngôi sau bàn làm việc.

“Ba, tập đoàn Đông Vương thật sự quá đáng mài! Lại bắt chước chúng ta làm canh đông y dưỡng sinh, lại còn tự xưng là trị được trăm bệnh, có hiệu quá mãi mãi!”

“Bây giờ, rất nhiều khách hàng của chúng ta đều bị họ cướp mất. Đặc biệt là nhóm người đầu tiên dùng canh dưỡng sinh nhiêu công dụng đã không còn nữa, bây giờ dường như đã trở thành fan cứng của canh đông y bảo vệ sức khỏe.”

“Ba, ba phải mau chóng nghĩ cách điI Bảo người nhà họ Yến chế tạo ra loại thuốc mới, nếu không kinh doanh của chúng ta sẽ ngày càng kém, cuối cùng là phá sản đó!”

Tống Hoa An sa sâm mặt mày: “Đừng gấp, ba đã bảo người đi mời Yến Bắc Phi và Mạc Tri Mệnh, chắc sắp đến rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK