Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 952

Bạch Thụy Văn ngẩng đầu, vẻ mặt hối hận nhìn Bạch Thụy Hân: “Em gái, em đi mau, đừng để ý đến anh!”

Trình Kiêu quét mắt nhìn hai người, thản nhiên nói: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Hôm nay, tôi phế tu vi của anh, có phục không?”

Bạch Thụy Văn như là đi một vòng trước cửa quỷ môn quan, nhặt về một cái mạng, tu vi không còn thì không còn, bảo toàn cái mạng nhỏ là được.

“Cảm ơn tiền bối rộng lượng, vấn bối tâm phục khẩu phục!”

Bạch Thụy Hân cũng vẻ mặt cảm kích dập đầu: “Cảm ơn anh, cảm ơn!”

Trình Kiêu cong ngón tay b ắn ra, một đạo linh lực đánh vào bụng của Bạch Thụy Văn. Phụt, đan điền của Bạch Thụy Văn bị nghiền nát, cả đời hết duyên với võ đạo.

Ánh mắt của Trình Kiêu lại chuyển về phía cha con nhà họ Lục.

“Mấy người khi nãy muốn giết tôi?”

Trong lòng Lục Tế Thế run lên, không dám nhìn thắng vào đôi mắt của Trình Kiêu.

Lục Thiên Hào trực tiếp bị dọa tê liệt : ngã xuống đất: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”

“Tôi chỉ là muốn dạy dỗ cậu một phen, cũng không muốn giết cậu!” Lục Tế Thế thanh âm run rấy biện giải Trình Kiêu thản nhiên nói: “Sát ý trong mắt ông không lừa được tôi. Hơn nữa Trình Thương Sinh tôi cho tới bây giờ cũng không phải là thiện nam tín nữ gì.

Không đợi Lục Tế Thế giải thích, Trình Kiêu đã chỉ ra một ngón tay.

Lục Tế Thế, chết.

“Ba!” Lục Thiên Hào phát ra một tiếng gào thét thê lương.

Y Doãn muốn ra mặt ngăn cản, lại bị chú Tần ngăn lại: “Tông sư không thể nhục! Huống chỉ là một người tông sư chỉ có hai mươi tuổi, tiền đồ không hề có giới hạn. Cha con nhà họ Lục, chết chưa hết tội!”

– VY Doãn trầm giọng nói: “Tôi lo lắng cậu ta trước mặt mọi người giết cha con nhà họ Lục, sẽ khiến cho chính phủ Á tộc bất mãn!”

Thất Thúc Công vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: “Sẽ không đâu, chỉ là cha con nhà họ Lục, sẽ không khiến cho chính phủ Á tộc đi đắc tội một vị tông sư. Hơn nữa lại là cha con nhà họ Lục có lỗi trước, phía chính phủ Á tộc tuyệt sẽ không ra tay.

Trình Kiêu nhìn Lục Thiên Hào, cuối cùng cũng không có ra tay tiếp. Loại tồn tại như con kiến này, giết hay không giết, căn bản không có gì khác nhau.

Giết hai người lập uy là đủ rồi.

Trình Kiêu từ bên cạnh Lục Thiền Hào tời đi, khi đi qua mấy người Tôn Mạc, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, giống như đối xử với người xa lạ Tôn Mạc vốn còn sót lại một chút hy vọng quay lại với Trình Kiêu, lúc này cũng hoàn toàn tan biến, mặt mày xám như tro.

Trình Kiêu nhìn Y Linh, khẽ mỉm cười: “Hôm nay là sinh nhật của cậu, đừng để những thằng hề này phá hỏng bầu không khí vui mừng này.”

Xoay người, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mọi người trong đại sảnh.

“Buối tiệc tiếp tục.”

Lời của Trình Kiêu giống như thánh chỉ Của đế vương, các phú hào của Giang Nam lập tức hành động.

Một phú hào bởi vì còn trong trạng thái sững sờ, đờ đân, tay rót rượu cũng không ngừng run rẩy, ngay cả rượu rót đầy rồi cũng không nhận ra Nhưng vì một câu của Trình Kiêu thì lập tức ép bản thân phải cười, mọi người cũng không dám chậm trế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK