Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1698

Dương Thiên Hữu lập tức phản ứng lại, sửng sốt thốt lên: “Các người mất mảnh đất đó, vậy nên đổ lỗi lên đầu chúng tôi?!”

Ông Mã cười lạnh một tiếng: “Cậu còn không tính là ngốc.”

Dương Thiên Hữu có hơi oan, anh ta phản bác: “Nhưng mảnh đất đó là chính phủ thu hồi, không liên quan với chúng tôi! Các người sao có thể trách lên người chúng tôi chứ?”

Ông Mã cười lạnh: “Oät con, cậu hù dọa ai đấy? Nếu không phải hai cậu giở trò quỷ, chính phủ sao có thể nhanh như vậy đã xây bia tưởng niệm liệt sĩ gì đó!?”

Nhiều năm như thế mảnh đất đó đều để không, sớm không xây muộn không xây, tại sao cứ đợi hai các người tới mới xây!?”

“Nếu không phải các cậu phá hoại chuyện tốt của ông chủ nhà tôi, còn có thể là ai?”

Dương Thiên Hữu nói: “Vậy nên các người không đấu lại chính phủ thì lấy chúng tôi ra trút giận đúng không?”

Ông Mã cười nói: “Không sai, hôm nay cho hai tên nhãi nhiều chuyện các cậu trả giá.”

Dương Thiên Hữu nói: “Nhưng cho dù chính phủ thu hồi mảnh đất đó, cũng sẽ trả lại tiền cho các người, các người cũng không lõ gì cả, đi chỗ khác lấy đất không phải được rồi hay sao. Tại sao cứ phải trút giận lên chúng tôi?”

Ông Mã nhổ một bãi: “Nhóc con, cậu hiểu cái gì! Cậu cho rằng lấy mảnh đất dễ dàng lắm à. Tiền ngoài sáng thì trả rồi, nhưng số tiền mời khách tặng quà đó thì sao? Lẽ nào cậu còn có thể đòi lại.

Dương Thiên Hữu không nói nữa, nói tóm lại, tập đoàn Giai Thành chắc chắn lỗ một khoản lớn.

“Nói như vậy, các người cũng không định thả ba tôi sao?” Dương Thiên Hữu trầm giọng nói.

Ông Mã cười lạnh lùng: “Đợi đi, hôm nào ông chủ nhà tôi vui, nói không chừng sẽ thả lão già không biết tốt xấu đó ra!”

“Tôi không cho phép các người nói ba tôi như vậy!” Dương Thiên Hữu tức giận quát một tiếng.

Lúc trước, Dương Thiên Hữu còn cảm thấy trình độ xem phong thủy của ba anh ta không đúng, thậm chí ngay cả những chiến hồn đó cũng không nhìn ra.

Nhưng mà, trải qua tối hôm qua, anh ta cuối cùng cũng hiểu rõ khổ tâm của ba mình.

Bây giờ, đối với ba mình, Dương Thiên Hữu vô cùng sùng bái.

Ông Mã có chút kinh ngạc, cười lạnh nói: “Ha ha, tên nhóc ngươi chết đến nơi rồi, còn quan tâm đến người cha chết bầm kia sao.

Hay là quan tâm chính mình hơn đi!”

“Mấy người muốn thế nào?” Cuối cùng Trình Kiêu mở miệng, nhìn đám người ông Mã, giọng điệu nhàn nhạt.

Ông Mã ha ha cười: “Ông chủ của chúng tôi nói, giữ cái mạng cho hai người, nhưng mà, phải cho hai người một bài học nhớ đời!”

Nói xong, ông Mã nháy mắt với thủ hạ.

Lập tức, một tiểu đệ hiểu chuyện nhất, cười lạnh bước ra: “Tên nhóc con, để ông nội đây cho con nhớ kỹ!”

“Anh Sáu, để em lên!” Lại một tên tiểu đệ bước ra, đi theo bên cạnh tên tiểu đệ gọi là Anh Sáu, vẻ mặt bất thiện nhìn chăm chằm vào hai người Trình Kiêu.

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Mấy người cùng lên đi, đỡ phiền phức.”

Mấy người hơi sửng sốt một chút, sau đó cười vang.

Anh Sáu tên là Lý Sáu, là trợ thủ đắc lực của ông Mã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK