Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 412

Khi rời đi Đế Vương Các, bọn người Lôi Công vừa đi vừa dùng tay sờ sờ cái bụng, còn ợ hơi mấy cái.

“Trình Kiêu, Đế Vương Các quả nhiên danh bất hư truyền! Ngon đến mức tớ muốn khóc!”

“Đời tớ cũng chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy!” Bác sĩ cũng một mặt cảm thán nói.

“Loại mỹ vị này, chính là thần ban cho chúng ta! Ca ngợi thần!”

Tảng Đá nhìn không được, nói câu lời thật lòng: “Cái này không quan hệ gì với thần, là Trình Kiêu mời khách!”

Ánh mắt Thần Côn lập tức ai oán bắn về phía Tảng Đá.

Tảng Đá rất vô tội, tôi không có nói sai mà!

Có điều, không đợi mấy người đi bao xa, một tiếng cười lạnh không có ý tốt đột nhiên vang lên: “Cậu nhóc, đã lâu không gặp!”

Một đầu trọc tay trái quấn lấy băng vải, mang theo mấy tên thanh niên, ngăn cản mấy người Trình Kiêu.

Tên đầu trọc này không phải người khác, chính là Hồ Bưu, được người khác xưng anh Bưu.

Lần trước Trình Kiêu tại bar Lạc Trần, xem như đã cho hắn ta một bài học không nhỏ. .

Hồ Bưu cũng chính là bắt đầu từ khi đó, ghen ghét Trình Kiêu.

Cùng nhau xuất hiện còn có Thẩm Dũng và Điền Thúy Thúy, có điều hai người đứng xa xa cách sau lưng bọn người Hồ Bưu, một mặt cười trên nỗi đau của người khác nhìn bọn người Trình Kiêu.

Hồ Bưu đột nhiên xuất hiện ở đây chờ Trình Kiêu, chắc chắn cùng bọn họ có liên quan.

Bọn người Lôi Công không nhận ra Hồ Bưu, nhưng cũng nhìn ra được người đến bất thiện.

Lôi Công tiến lên một bước, lớn giọng quát: “Các người là ai? Muốn làm gì?”

Hồ Bưu ngoẹo đầu, không để ý đến Lôi Công, mà là cười lạnh nhìn về phía Trình Kiêu: “Nhóc, cậu thật đúng là để cho tôi mất công lắm mới tìm được mày!”

“Vì tìm mày, cánh tay này cũng gãy mất. Vốn cho rằng cũng tìm không được nữa, không nghĩ tới ông trời mở mắt, vậy mà lại để cho tao gặp mày tại đây!”

“Hôm nay, ông đây để cậu trả lại cả gốc lẫn lãi!”

Hồ Bưu vung tay lên, mấy tên thủ hạ kia lập tức vọt lên, vây quanh bọn người Trình Kiêu.

“Các, các người muốn làm gì?” Bọn người Bác sĩ bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt.

Bọn họ mặc dù cũng từng đánh hội đồng, nhưng đều là đánh nhau giữa học sinh, bây giờ đụng tới đám lưu manh trên xã hội chân chính, căn bản không thể so sánh.

“Lên cho tao!” Hồ Bưu quát to một tiếng, không có nói nhảm, trực tiếp để cho tay sai động thủ.

Hắn ta hận Trình Kiêu đến tận xương tủy, nếu không phải hắn ta lại đi bar Lạc Trần tìm Trình Kiêu báo thù, cánh tay này cũng sẽ không bị Lỗ gia đánh gãy.

Cho nên vừa nghe đến Thẩm Dũng nói tại đây có thể đợi được Trình Kiêu, Hồ Bưu liền quả quyết chờ ở lân cân.

Không nghĩ tới thật đúng là chờ đến.

Bọn người Bác sĩ bị hù sắc mặt tái nhợt, nhưng lại luôn tiến lên trước, bảo vẻ người Trình Kiêu, không ai lui lại nửa bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK