Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1265

Nhưng mà muốn tu luyện ngũ hành trong cơ thể cần dùng đến lực lượng ngũ hành thuần khiết nhất, mà linh khí ở trái đất rất khô cằn, tìm được lực lượng ngũ hành thuần khiết sợ là khó như lên trời Đến mức chỉ có thể trông chờ cơ duyên, cho nên Trình Kiêu không vội tu luyện đạo thể làm gì. Trước mắt, anh nên củng cố và tăng tu vi lên quan trọng hơn.

Vài ngày trôi qua nữa, cuối cùng Trình Kiêu cũng đã thành công hấp thụ toàn bộ năng lượng của hạt nhân trung tâm. Nguyệt Thần Cung cũng biến mất tăm, chỉ còn để lại phế tích đầy mặt đất như chứng minh răng Nguyệt Thần Cung đã từng ở đậy.

Kết thúc tu luyện, sức mạnh của Tô Lương Tử cũng đã đạt đến cảnh giới Tông Sư cao nhất. Nếu quay lại đánh với ba tên trưởng lão của Vô Cực Môn kia, Tô Lương Tử tin chắc bản thân sẽ chiến thắng.

“Phải về ngay!” Trình Kiêu phất linh lực ra, phủi bụi bẩn trên người, đưa mắt nhìn phế tích trước cổng chính rồi quay người rời đi một mạch không quay đầu lại.

Tô Lương Tử ép xuống cảm giác nóng vội muốn bộc phát nguồn năng lượng ngập đầy trong cơ thể, rồi đi theo Trình Kiêu rời khỏi Cốc Sơn, quay lại trấn Bao Cốc.

Trình Kiêu về khách sạn, sạc điện thoại trước. Lần này, anh luyện hóa lõi năng lượng đã mất nửa tháng, mẹ với chị Lâm Ngọc chắc đã quay lại Trung Châu lâu rồi Một lát sau, Trình Kiêu bật nguồn điện thoại di động lên, tin tức liên tiếp xuất hiện như bom nổ trên màn hình.

Anh đọc nội dung tin nhắn mà Vương Đỗ Lan đã gửi đến: “Lâm Ngọc đã bị bắt cóc, điện thoại cậu tôi không gọi được. Sau khi cậu nhận được tin, nhanh chóng chạy về thị trấn Thanh Phong ở núi Âm Phong ngay đi”

Trình Kiêu không nghỉ một giây nào, đưa Tô Lượng Tử lên núi Âm Phong.

Bên trong Huyền Âm môn, tất cả đệ tử mặt mày đều nhăn nhó.

Bọn họ đã bị mắc kẹt trên núi nửa tháng rồi, giống như là phạm nhân vậy, tạm thời lương thực vẫn còn nhưng rất nhanh cũng sẽ ăn hết.

Đến lúc đó bọn họ phải làm thế nào?

Ai cũng muốn lao xuống núi, có điều nghĩ đến tổn thất đêm đó, những đệ tử này lại trở nên sợ sệt.

Hoả lực của quan binh quá ác liệt, đêm hôm đó độ chính xác khi bắn của quan binh đã giảm đi một nửa, nếu như là ban ngày, đoán không chừng hai phần ba trong số họ sẽ không quay về được nữa.

Không cách nào xuống núi, cũng không thể nào thoả hiệp.

Lúc đầu không sao, dần dần một số người bắt đầu trở nên nóng nảy, tâm địa trở nên độc ác.

Bọn họ không dám xuống núi tìm binh lính quyết chiến, nhưng họ lại có thể đi tìm Lâm Ngọc và Mạc Vũ để trút giận.

Một số đệ tử cứ cách năm ba ngày sẽ làm nhục Lâm Ngọc và Mạc Vũ, có điều cũng chỉ là nói miệng mà thôi, không có ai dám động thủ.

Môn chủ của phái Huyền Âm vì để cho các đệ tử trút hết tâm trạng phòng bọn họ làm phản, với việc bọn họ sỉ nhục Lâm Ngọc và Mạc Vũ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Dù sao mắng chửi cũng không có chết người, để mọi người có việc khác để làm sẽ có thể tạm thời di chuyển sự chú ý của họ, tránh cho bọn họ nảy sinh bất mãn Nhưng dần dần mọi người không còn thoả mãn với việc xúc phạm Lâm Ngọc và Mạc Vũ nữa.

Dục vọng của con người là không có đáy.

Một số người thậm chí bắt đầu động tay động chân với hai người họ.

Giang Thành là đại đệ tử phái Huyền Âm, trừ Huyền Âm môn chủ ra thì quyền lực của anh ta là cao nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK