Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 342

“Khó trách cậu nói quyền thế ngập trời, phú khả địch quốc, chỉ cần cậu ta muốn, phất tay là có!”

“Khó trách cậu nói mặc cho quyền thế ngập trời, phú khả địch quốc, muốn có thì có luôn!”

“Lúc ấy tôi còn cảm thấy tuổi cậu ta còn nhỏ đang nói khoác, thì ra là chính tôi ếch ngồi đáy giếng, xem thường anh hùng thiên hạ!”

“Ba quyền chém giết Cốc đại sư, ngoài trăm thước giết người vô hình. Chiêu thức thần kỳ như vậy, chưa từng nghe thấy!”

“Quyền thế ngập trời lại như thế nào? Phú khả địch quốc có thể làm gì? Tại trước mặt loại phép thuật thần kỳ này, tất cả đều không đáng giá nhắc tới, cũng chính là một kiếm chém ra?”

Bác Tần bên cạnh cũng thở dài một tiếng, mặt mũi tràn đầy xấu hổ: “Ông Hàn, ông nói lần trước tôi ở trước mặt cậu ta biểu hiện tu vi võ đạo, có phải múa rìu qua mắt thợ hay không!”

“Lúc ấy trong lòng của cậu ta chắc chắn đang chê cười tôi!”

Bác Tần nói vậy, Hàn Quốc Mạnh càng là vô cùng xấu hổ. Chuyện để Bác Tần dùng vũ lực chấn nhiếp Trình Kiêu, đều là chủ ý của ông ta.

Thừa dịp sức chú ý của mọi người đều dồn trên người Trình Kiêu, Giang Trung Du đột nhiên lặng lẽ quay người rời đi.

Thế nhưng phía sau Trình Kiêu tựa như mọc mắt.

“Dừng lại!” Trình Kiêu thản nhiên nói.

Quay người, nhìn Giang Trung Du, hỏi: “Giang Trung Du, lần trước ông thiếu tôi một nửa tài sản, đến bây giờ vẫn không có trả. Món nợ này chúng ta nên tính toán đi!”

Toàn thân Giang Trung Du chấn động, xoay người, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Giang Trung Du muốn lấy lòng Trình Kiêu, liếm láp mặt cười nói: “Thực xin lỗi Trình đại sư, tài sản thanh toán thực sự quá phiền toái, đến bây giờ vừa mới thanh toán hoàn tất. Anh chờ thêm nửa ngày, tôi lập tức trở về, chuyển tới cho ngài!”

Trình Kiêu nói: “Không cần. Tôi nói rồi, một nửa tài sản kia là tiền mua mạng. Ông đã nuốt lời, vậy tôi đành phải lấy đi mạng của ông.”

Nếu như là người khác nói muốn lấy mạng của ông, Giang Trung Du chắc chắn cười ha ha, hung hăng châm biếm người kia một phen.

Thế nhưng là Trình Kiêu nói những lời này, sau khi Giang Trung Du nghe xong, chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, liền như là nhìn thấy lưỡi hái của tử thần vung hướng ông ta.

Giang Trung Du bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, khóc lớn tiếng: “Đừng mà Trình đại sư, Tôi biết sai. Tôi lập tức cử người chuyển một nửa tài sản cho cậu, cầu cậu tha tôi một mạng!”

“Chậm rồi.” Trình Kiêu thản nhiên nói, từng bước một đi hướng Giang Trung Du.

“Trình đại sư, tôi nguyện ý đem toàn bộ tài sản dâng lên, chỉ cầu ngài tha tôi một mạng!” Giang Trung Du bị hù sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Trình Kiêu sắc mặt không chút thay đổi nói: “Sớm biết như thế, sao lúc trước còn vậy!”

“Chết đi!”

Trình Kiêu thân ảnh lóe lên, đi tới trước mặt Giang Trung Du, một cước đá ra, toàn bộ lồng ngực Giang Trung Du lập tức lõm xuống dưới.

Đường đường đại lão Khánh Châu, chết thảm tại chỗ!

Bọn người Trịnh Thiên Hoa thấy thế nhíu chặt mày lên, bọn họ đấu nhiều năm như vậy, bỗng nhiên nhìn thấy đối thủ cũ chết đi, khó tránh khỏi có loại thỏ chết cáo buồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK