Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1049

Là viện trưởng bệnh viện Nhân Dân Hà Tây, cũng là một thành viên trong giới y học Hà Tây, ông năm mơ cũng muốn nêu cao tên tuổi Hà Tây trong giới y học Á tộc.

Có thể thấy rõ điều này qua việc Hà Tây bị hội y học Tân Châu chèn ép, Ninh Cát Sơn ra sức đảm bảo cho Trình Kiêu tham gia hội giao lưu thay ông lúc trước.

Lại thêm sự cố điều trị trẻ sơ sinh sau đó, Ninh Cát Sơn càng nâng đỡ Trình Kiêu hơn.

Trên đoạn đường đồng hành cùng Trình Kiêu này, Ninh Cát Sơn giống như một con bạc, thế nhưng, không hề nghỉ ngờ, ông đặt đúng người rồi.

Mạc Hoa Đình mỉm cười, bỗng nhiên ngã xuống, bịch một tiếng đập vào sàn gỗ cứng rắn.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh!

“Lão Mạo!” Ninh Cát Sơn cuống quýt ngồi xổm người xuống, kiểm tra tình trạng cơ thể cho Mạc Hoa Đình.

Nhưng mà, sau khi Ninh Cát Sơn thăm dò nơi chóp mũi Mạc Hoa Đình, sắc mặt chợt thay đổi, đau thương rống lên một tiếng: “Lão Mạc!”

“Trình thần y, lão Mạc không thở nữa rồi, cậu mau cứu ông ta với!” Ninh Cát Sơn giống như nhớ ra điều gì, quay đầu kêu to với Trình Kiêu.

Trình Kiêu chỉ thoáng nhìn rồi lắc đầu: “Ông ta đã là thọ hết chết già rồi.”

Cảm xúc nôn nóng của Ninh Cát Sơn chậm rãi bình tĩnh trở lại, ông cũng là bác sĩ, tất nhiên nhìn ra được, Mạc Hoa Đình đã rất già Lúc nào cũng có thể ra đi.

Lần này cảm xúc lên lên xuống xuống thất thường, cuối cùng khoảnh khắc trông thấy Trình Kiêu giành được Y Vương, Mạc Hoa Đình coi như đã hoàn thành tâm nguyện đời này!

Nhìn nụ cười cứng ngắc trên mặt Mạc Hoa Đình, Ninh Cát Sơn cảm thán một tiếng: “Cuối cùng lão Mạc cũng mang theo nụ cười rời đi, chắc hẳn nhìn thấy Hà Tây sinh ra một vị Y Vương, ông ta có thể mỉm cười nơi chín suối rồi!”

Bầu không khí nơi đây bỗng trở nên tiêu điều, tất cả mọi người đều nhìn ra được, lão Mạc là một người dâng hiến cả đời cho sự nghiệp y học.

Ông Lưu đi đến, cúi người chào thật sâu với thi thể của Mạc Hoa Đình, lộ vẻ nghiêm túc nói ra: “Chúng ta tới đưa tiễn ông ta đi!”

“Được!”

Tất cả mọi người đều xoay người hướng về phía Mạc Hoa Đình, sau đó cúi người chào thật sâu.

Ngay cả Trình Kiêu cũng không ngoại lệ.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Hoa Đình, ông lão một lòng nghĩ suy cho sự nghiệp y học Hà Tây này đã khắc sâu ấn tượng trong lòng anh.

Hôm nay, Mạc Hoa Đình thọ hết chết già, Trình Kiêu cũng nên tiễn ông ta một đoạn.

Thoáng chốc, sự việc Mạc Hoa Đình qua đời cũng trôi qua, Ninh Cát Sơn tạm biệt Trình Kiêu, tìm người đưa thi thể Mạc Hoa Đình trở về.

Nơi đây lập tức quay lại kết quả cuộc thi đấu Y Vương.

Sau khi giám khảo tuyên bố kết quả xong, nghiêm túc liếc nhìn mọi người, hô lớn: “Mọi người có nghỉ ngờ gì với kết quả này không?”

Đây là khâu cuối cùng của cuộc thi đấu Y Vương, một khi mọi người không có ý kiến gì với kết quả công bố sau nghiên cứu của ban giám khảo, như vậy sẽ chính thức xác định người được chọn là Y Vương.

Không có người lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK