Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1702

Cho nên, đối với Trình Nhược Thủy, Trình Kiêu đối xử giống như là em gái ruột.

Nhìn ba người này, trong lòng Trình Kiêu lại sôi sục: “Không ngờ đấy, đời này thế mà lại đột nhiên gặp được hai thiên tài nhà họ Trình”.

Kiếp trước, Trình Lạc Thần và Trình Nhược Lan, đều là đối tượng mà Trình Kiêu chỉ có thể nhìn lên.

Đời này hai bên lần nữa gặp Trình Kiêu tâm như nước đọng, sóng nước chẳng xao.

“Hai thiên tài đã từng là kiệt xuất nhất trong thế hệ thanh niên nhà họ Trình, kiếp trước, mình chỉ có thể nhìn lên, bây giờ xem ra, cũng chỉ có vậy.”

Với tầm mắt bây giờ của Trình Kiêu, thiên tài của kiếp trước, đến cùng cũng chỉ là người phàm.

Đường đường là đại đế Thương Sinh uy áp vạn giới, đương nhiên sẽ không ooi trọng một người phàm tục Ứng với câu nói kia, kiếp người, người xem tôi không ra gì. Kiếp này, tôi làm người theo không kịp.

Chẳng qua, Trình Kiêu biết bọn họ, nhưng mà, bọn họ vẫn không biết Trình Kiêu.

Bởi vì bây giờ Trình Kiêu còn chưa nhận lại cha mẹ.

Trình Kiêu nhớ, kiếp trước lần đầu gặp Trình Lạc Thần và Trình Nhược Lan, là vào cuộc họp cuối năm nhà họ Trình.

“Xem ra, đời này, có chút chuyện đã thay đổi.”

Kiếp trước, Trình Kiêu cũng không giúp đỡ Dương Thiên Hữu, cho nên không có cơ hội sớm gặp được ba người Trình Lạc Thần.

Đời này, sau khi Trình Kiêu thể hiện thực lực ở trường học, Dương Thiên Hữu nhờ anh đến giúp đỡ, cho nên, sớm gặp được ba người Trình Lạc Thần.

Người thanh niên nằm trên ghế sofa kia, chính là ông chủ tập đoàn bất động sản Giai Thành, Mã Thành.

Mã Thành nhíu màu nhìn Trình Kiêu và Dương Thiên Hữu, có chút không kiên nhãn hỏi: “Lão Mã, ông mang hai người đến làm gì? Không thấy tôi đang nói chuyện với khách sao?”

Ông Mã ngượng ngùng: “Cậu Mã, bọn họ là đến tìm cậu đòi người!”

Mã Thành cũng không nhận ra Dương Thiên Hữu, cổ quái cười nói: “Cũng dám đến nơi này tìm tôi đòi người, hai người gan không nhỏ đâu!”

Nói xong, Mã Thành trừng ông Mã, giọng nói lạnh như băng: “Lão Mã, xem ra ông đã phản bội tôi.”

Trong lòng ông Mã sợ hãi, vẻ mặt đau khổ vội vàng giải thích: “Cậu Mã, tôi cũng là bị ép bất đắc dĩ! Bọn họ, không phải người bình thường!”

Mã Thành lạnh lùng cười: “Lão Mã, ông phản bội tôi thì thôi đi, thế mà còn muốn lừa gạt tôi! Rốt cuộc ông có mục đích gì?”

“Hôm nay tôi có khách, không so đo với với mấy người, dẫn hai tên nhóc này, nhanh chóng rời đi!”

Ông Mã không ngờ Mã Thành thế mà lại không tin, chỉ có thể liều mạng ra hiệu, cũng không dám mở miệng giải thích, sợ sẽ làm Trình Kiêu tức giận.

Dương Thiên Hữu lạnh lùng nói: “Anh thả ba tôi ra, chúng tôi lập tức đi.”

“Ba của cậu là aï?” Mã Thành không hiểu hỏi.

Ông Mã nhắc nhở: “Chính là ông già xem phong thủy kia.”

Lúc này Mã Thành mới giật mình: “Thì ra là ông ta! Không được, ông già này làm hỏng chuyện tốt của tôi, không cho ông ta chịu chút khổ, sao có thể thả?”

“Nói như vậy, chính là mấy người giở trò quỷ, làm bên chính phủ lấy lại mảnh đất mà tôi vất vả mới lấy được?”

Mã Thành dường như phản ứng lại, vẻ mặt bất thiện nhìn về phía Trình Kiêu và Dương Thiên Hữu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK