Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 513

Lý Thù Tâm ở bên cạnh tỏ vẻ độc ác: “Cuối cùng cũng có thể đuổi hai kẻ đê tiện này đi rồi, năm đó vì hai người, khiến tôi phải chịu hết nhục nhã trước mặt Hàn Quốc Mạnh, bây giờ cuối cùng cũng có thể trả thù!”

“Cút ra ngoài, cút khỏi nhà họ Hàn đi!”

“Nhà họ Hàn không hoan nghênh loại người trộm cướp! Mau cút đi!”

Mọi người đều rất phẫn nộ, đương nhiên phần lớn là bị dắt mũi.

Y Linh bất lực nhìn Hàn Như, uất ức bật khóc: “Mẹ, chúng ta phải làm sao đây?”

Hàn Như nhìn Hàn Tiễn Hoa đang tỏ vẻ đau lòng ở bên cạnh, trầm giọng nói: “Không cần các người đuổi, đợi tang lễ của ba cậu kết thúc, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.”

Hàn Tiễn Hoa ra vẻ khó xử: “E rằng không được đâu, hôm nay bận rộn như thế, chắc chắn bảo vệ cũng không chú ý, lỡ như lại mất đồ thì phải làm sao?”

“Nếu hai người đã quyết định rời đi thì sao còn cần đợi đến khi tang lễ của ba tôi kết thúc? Chẳng lẽ hai người có âm mưu gì không thể cho người khác biết sao?”

Lập tức có người lớn tiếng hùa theo: “Cậu chủ, chắc chắn bọn họ muốn lợi dụng lúc chúng tôi bận rộn mà trộm một vài thứ ra ngoài.”

“Đúng thế, cậu chủ đừng mềm lòng, nhất định phải đuổi bọn họ đi ngay lập tức!”

Hàn Như tuyệt vọng nhìn cháu trai ruột thịt của mình: “Tôi chỉ muốn đợi tang lễ của ba cậu kết thúc, tiễn anh ấy đoạn đường cuối cùng, một yêu cầu nhỏ nhoi như thế mà cậu cũng không thể đồng ý sao?”

Hàn Tiễn Hoa buồn rầu nói: “Xin lỗi, vì sự an toàn của nhà họ Hàn, tôi khó mà đồng ý được!”

Nhưng Hàn Tiễn Hoa lại nhìn Hàn Như bằng ánh mắt vô cùng đắc ý, tựa như muốn nói: “Cầu xin tôi, cầu xin tôi đồng ý đi!”

Y Linh thật sự không thể chịu được nữa, cô đứng lên kéo tay Hàn Như, tức giận nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi, nếu cậu còn sống, chắc chắn cậu không muốn thấy mẹ phải chịu uất ức như thế đâu!”

Nhưng Hàn Như lại không đứng dậy, bà ta nhìn Hàn Tiễn Hoa với ánh mắt van xin: “Cậu để tôi tiễn Quốc Mạnh một đoạn đường cuối đi! Tôi cầu xin cậu!”

Nói xong, không ngờ Hàn Như lại dập đầu với Hàn Tiễn Hoa.

Trên mặt Y Linh đầm đìa nước mắt: “Mẹ…”

Hàn Tiễn Hoa và Lý Thù Tâm lập tức vô cùng đắc ý, trước kia lúc Hàn Quốc Mạnh còn sống, vì bảo vệ hai mẹ con này mà nhiều lần dạy dỗ mẹ con bọn họ, bây giờ cuối cùng cũng có thể trả thù rồi.

Lúc này mấy người nhóm Vương Hiểu Hi vừa khéo đi vào, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Y Linh thì khó hiểu hỏi: “Y Linh, cậu làm sao thế? Ai chọc giận cậu à!”

Y Linh xoay người nhìn về phía mấy người nhóm Vương Hiểu Hi, vui mừng nói: “Mọi người đến rồi à?”

Sau đó, cô chợt nhận ra hoàn cảnh của bọn họ bây giờ rất không ổn, cô lập tức sa sầm mặt, áy náy nhìn mấy người nhóm Vương Hiểu Hi: “Xin lỗi, tớ xảy ra một vài chuyện, cảm ơn các cậu có thể đến, nhưng các cậu vẫn nên về trước đi!”

Hàn Tiễn Hoa đột nhiên chỉ vào Y Linh, nổi giận: “Em họ, không ngờ em còn có đồng bọn! Em thật sự khiến tôi quá thất vọng!”

Y Linh tức đến mức lồ ng ngực phập phồng: “Anh họ, đây là bạn học của tôi đến để chia buồn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK