Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 951

Mà anh dùng loại giọng điệu thờ ơ này nói ra!

Cố Tu Nhiễm sợ tới mức quỳ xuống: “Đừng giết tôi, tôi biết sai rồi, cậu muốn tôi làm gì cũng được, xin cậu đừng giết tôi!

Trả lời anh ta là một đạo linh lực, trực tiếp xuyên thủng mi tâm của anh ta.

“A”

Mọi người bị dọa không nhịn được sợ hãi hô ra tiếng.

Vừa rồi tuy Y Thành Diệu hung uy ngập trời, nhưng mà anh ta còn chưa kịp giết người. Mà Trình Kiêu lại thật sự giết hai người trước mặt mọi người Ở đây hầu hết đều là người bình thường, tuy rằng trên tay bọn họ cũng đều dính mạng người, nhưng đó đều là vì lợi ích phái người làm Loại giết người trước mặt mọi người này, bọn họ còn chưa bao giờ gặp qua Ông lão áo đen và hai thanh niên khiêng quan tài mà Y Thành Diệu dẫn theo tới đây, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trình Kiêu.

“Tiền bối, xin tha cho tôi một mạng, chúng tôi nguyện ý phụng tiền bối làm chủ!”

Trình Kiêu nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói: “Cả đời không được đặt chân vào Á tộc nửa bước, làm được không?”

Ông lão mặc áo đen sửng sốt, vội vàng cung kính dập đầu: “Làm được, tôi cam đoan cả đời này sẽ không đặt chân đến Á tộc nửa bước!”

“Cút đi!” Trình Kiêu nhàn nhạt nói, giống như đuổi mấy con ruồi vậy.

Thất Thúc Công và chú Tần khẽ nhíu mày, muốn nói cái gì, nhưng lại không dám mở miệng Ông lão mặc áo đen kia có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, tiến thêm một bước nữa chính là tông sư Hóa Cảnh.

Vô số phú hào đại lão bỏ ra rất nhiều tiền cũng không tìm được. Trình Kiêu lại coi như không ra gì, đuổi đi như đuổi ruồi.

Sợ là cả Á tộc, cũng chỉ có một mình Trình Kiêu là có quyết đoán như vậy.

Ánh mắt của Trình Kiêu nhìn về phía hai anh em Bạch Thụy Văn.

Bạch Thụy Hân sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

Bạch Thụy Văn cũng cúi đầu, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Tiền bối, lúc trước là vấn bối có mắt không tròng, đắc tội tiền bối, mong tiền bối tha cho tôi một mạng!”

Trình Kiêu chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới. Những nơi đi qua, tất cả phú hào, nhân vật nổi tiếng đều cúi đầu, không dám thở mạnh.

Cả người Bạch Thụy Văn bị mồ hôi lạnh thấm ướt, quỳ trên mặt đất, không dám cử động chút nào.

Bạch Thụy Hân phản ứng lại, không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên vọt tới, quỳ gối trước mặt Trình Kiêu, cầu khẩn nói: “Đừng giết anh trai tôi, đều là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi anh, đừng giết anh trai tôi!”

Trình Kiêu nhìn cô ta một cái. Công chúa điêu ngoa này còn tưởng rằng bất luận kẻ nào cũng giống như ba mẹ của Cô ta, phạm sai lầm chỉ cần nói lời xin lỗi là được.

“Muộn rồi.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

Bạch Thụy Hân vẻ mặt hoảng sợ: “Đừng, đều là lôi của tôi, muốn giết thì anh giết tôi, đừng giết anh trai tôi!”

Nhìn bộ dáng thất kinh của Bạch Thụy Hân, trước mắt Trình Kiêu bổng nhiên hiện ra thân ảnh tuyệt thế mặc đạo bào màu xanh nhạt. Khi anh độ thiên kiếp thất bại, cuối cùng nhìn thấy chính là vẻ mặt thất kinh của Dạ Nguyệt.

Trong lòng Trình Kiêu bỗng nhiên đau xót, sát ý trong mắt biến mất không ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK