Trình Kiêu nhìn Điểm Hương, thông qua đôi mắt trong suốt sáng ngời của Điểm Hương, Trình Kiêu thấy được sự kiên trì của cô.
"Như vầy đi, tôi cho em mượn số tiền này, nếu tương lai em vẽ tranh thành danh, trả lại cho tôi sau cũng được."
Điểm Hương còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Trình Kiêu bá đạo giơ tay ngăn cản: "Cứ quyết định thế đi, nếu em vẫn muốn từ chối, vậy thì bỏ đi!"
Điểm Hương bất đắc dĩ, cô biết Trình Kiêu nói được thì nhất định làm được.
Tựa như lúc anh một mình đối mặt với ba kẻ lưu manh trước đó.
Anh nói: Tôi nhất định sẽ cứu em.
Sau đó, bất kể anh bị ba kẻ lưu manh kia đánh đá bao nhiêu lần, vẫn luôn đứng dậy.
Lần ấy, Trình Kiêu chỉ mới là một học sinh cấp ba yếu đuối.
Ba tên lưu manh kia, đều là những thanh niên lêu lổng hơn hai mươi tuổi.
Nhìn Trình Kiêu dù có đầu rơi máu chảy, vẫn cứ ngoan cường đứng dậy, ba kẻ lưu manh kia chỉ có thể lùi bước.
Hồi ức và hiện thực chồng lên nhau, ánh mắt Điểm Hương có chút mông lung, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua: "Được, thế coi như em mượn của anh.
Sau này em sẽ trả lại cho anh!"
Triệu Cao tùy tiện nói: "Còn trả cái gì mà trả, Điểm Hương, nếu cô không cần, có thể cho tôi nhé, ba tỷ là tôi có thể trực tiếp mua nhà rồi."
Một câu của Triệu Cao, phá vỡ bầu không khí nghiêm túc, tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Điểm Hương lườm Triệu Cao một cái: "Nghĩ cũng hay nhỉ!"
Triệu Cao cười ha hả, bỗng nhiên nhìn thấy sắc mặt Tân Gia Lạc rất khó coi, anh ta nói với giọng cổ quái: "Ai nha, vừa rồi là ai nói Trình Kiêu tới tay không nhỉ.
Ba tỷ này đủ mua không biết bao nhiêu bản bút tích thực của thầy Hà rồi?"
Mấy bạn học thôi cười, ánh mắt liếc về phía Tân Gia Lạc lúc này đã mặt mày xanh mét.
"Tôi đi vệ sinh." Tân Gia Lạc cảm thấy trên mặt nóng rát, lấy cớ rời đi.
Ở bàn bên cạnh, Vương Khánh Sinh vốn còn ưỡn ngực, bỗng nhiên còng lưng, tựa như sợ bị người ta nhìn thấy.
Các bạn học tiếp tục nói chuyện phiếm, lần này, Trình Kiêu bỗng nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.
Rất nhanh, bữa tiệc đã bắt đầu, sau khi Tân Gia Lạc trở về, lại khôi phục dáng vẻ tự tin trước đó, chỉ là trong lúc lơ đãng nhìn về phía Trình Kiêu, trong mắt mang theo sự oán độc.
Vợ chồng hai người Điểm Thế Dạ nhiệt tình chào hỏi ba bàn khách mời.
sau khi biết Trình Kiêu tặng Điểm Hương chi phiếu ba tỷ, ánh mắt Điểm Thế Dạ nhìn về phía Trình Kiêu, có chút áy náy.
Dù sao, ban đầu vì lấy lòng Vương Khánh Sinh, cho nên ông ta không phân biệt đúng sai mà bắt Trình Kiêu xin lỗi Vương Khánh Sinh.
Vương Khánh Sinh nhìn thấy Trình Kiêu không nhân cơ hội cười nhạo mình, lại bắt đầu nhảy nhót ở bàn bên cạnh.
Được người ta mở miệng gọi một tiếng chủ tịch Vương thì vô cùng đắc ý.
Hách Tuệ Tuệ bỗng nhiên nhỏ giọng nói với Điểm Hương: "Tớ đi vệ sinh một chuyến, cậu có muốn đi cùng không!"
"Được!" Điểm Hương sảng khoái đồng ý.
Nữ sinh hay thích đi vệ sinh cùng nhau, nó gần như đã trở thành luật ngầm, không có gì lạ, Trình Kiêu cũng không để ý.
Nhưng mà, đợi một lát sau, vẫn không thấy Điểm Hương và Hách Tuệ Tuệ trở về, mà cửa phòng lại bị một cước đá văng.
Một thanh niên đầu trọc bên mặt trái có một vết sẹo đao dài 3 tấc, miệng ngậm điếu thuốc, mang theo ý cười ác ý đi đến.
Sau lưng anh ta là 7, 8 thanh niên cà lơ cà phất, Điểm Hương và Hách Tuệ Tuệ cũng ở trong đó, nhưng là bị người ta áp giải vào.
Điểm Thế Dạ và Lý Ny nhất thời kinh hãi, Lý Ny tức giận quát một tiếng: "Các cậu làm gì vậy? Mau thả con gái tôi ra!"
Nói xong, Lý Ny muốn xông lên.
Điểm Thế Dạ ôm lấy bà, nhìn thanh niên có vết sẹo trầm giọng hỏi: "Các cậu là ai?"
Một tên đàn em tóc vàng đi theo sau thanh niên có vết sẹo đeo đứng ra, cười lạnh nói: "Ngay cả anh Cường mà cũng không biết sao? Chuyện ở con phố này, là do anh Cường quyết định!"
Tân Gia Lạc bỗng nhiên hoảng sợ kêu lên: "Anh là Đao Ba Cường, anh Cường, đàn em của Mã đại lão ở Hà Tây!"
Đao Ba Cường liếc mắt nhìn Tân Gia Lạc một cái, cười nói: "Yo~, tên nhóc cậu coi như có chút kiến thức, không sai, đúng vậy."
Nhắc tới Đao Ba Cường, mọi người có lẽ không biết, nhưng nói đến Mã đại lão ở Hà Tây, cho dù là những học sinh chưa từng bước chân ra khỏi cổng trường cũng biết là ai.
Hà Tây chỉ có một đại lão, đó chính là Mã Tài.
"Thì ra là người của Mã đại lão, thất kính thất kính rồi!" Điểm Thế Dạ vội vàng khom lưng hành lễ.
"Đúng vậy, anh Cường, xin hỏi vì sao ngài lại bắt con gái của tôi và bạn nó? Hai đứa nó còn trẻ người non dạ, nếu có chỗ nào đắc tội anh Cường, mong anh Cường đại nhân đại lượng, tha cho chúng nó!"
Điểm Thế Dạ khúm núm nói, người của Mã đại lão, ông ta không dám trêu vào!
Tên đàn em tóc vàng đứng bên cạnh Đao Ba Cường nói: "Hai con nhóc này lại dám tập kích anh Cường.
Nếu không phải anh Cường còn thương hương tiếc ngọc, hai người bọn họ đã sớm nằm trên mặt đất rồi."
"Cái gì! Anh Cường, hai đứa nhóc này nào có lá gan lớn như vậy, trong chuyện này chắc có gì đó hiểu lầm rồi?" Điểm Thế Dạ kinh hô một tiếng.
Điểm Hương phẫn nộ quát: "Ba, ba đừng nghe bọn họ nói bậy, lúc con và Tuệ Tuệ đi ra từ phòng vệ sinh, cái tên lưu manh trên mặt có vết sẹo đao kia đã đùa giỡn Tuệ Tuệ, nói mấy lời tục tĩu không chịu nổi, lại còn động chân động tay.
Con không nhịn được, cho nên mới đẩy anh ta một cái, không nghĩ tới sẽ bị bọn họ bắt lấy."
Đao Ba Cường thoáng chốc thay đổi sắc mặt, tên tóc vàng bên cạnh lập tức quát to: "Câm miệng, anh Cường thấy hai người ăn mặc thành thục, lại tưởng là nhân viên phục vụ của nhà hàng, cho nên mới hỏi hai người mấy câu.
Nhưng hai người lại ngang ngược vô lý, nhục mạ anh Cường, còn ra tay đánh anh Cường, hiện tại lại dám đổi trắng thay đen, thật sự quá đáng lắm rồi!"
Trình Kiêu có chút buồn cười, hiện tại ngay cả lưu manh cũng biết cách đánh vào mặt luân lý đạo đức sao?
Điểm Hương tức đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vùng vẫy muốn giãy ra, nhưng lại bị hai thanh niên đè chặt lấy cánh tay.
"Anh nói bậy, rõ ràng là các anh nói năng lỗ mãng trước, lại còn động tay động chân, đổi trắng thay đen chính là các anh mới đúng!"
"Tuệ Tuệ, cậu nói chân tướng cho bọn họ biết đi!"
Hách Tuệ Tuệ còn đang bị dọa khóc, một câu cũng không nói nên lời.
Điểm Thế Dạ coi như đã hiểu chuyện gì xảy ra, ông ta tin tưởng nhân phẩm của con gái mình.
Chắc chắn là đám người Đao Ba Cường này gặp sắc nảy lòng tham, coi Hách Tuệ Tuệ thành nhân viên phục vụ của nhà hàng mà đùa giỡn, Điểm Hương không nhìn được, cho nên mới xuống tay với Đao Ba Cường.
Có điều, xét cho cùng Điểm Hương cũng đã ra tay đánh người rồi.
Với thái độ kia của đám lưu manh, chắc hẳn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, phía sau bọn họ còn có Mã Tài.
Điểm Thế Dạ nhìn Đao Ba Cường, cố nhịn xuống, để mình lộ ra nụ cười, nói: "Con nít không hiểu chuyện, anh Cường đừng chấp nhặt với bọn nó.
Hay là các anh em cứ ngồi xuống đây làm mấy chén, để tôi bồi tội với anh Cường!"
Tên tóc vàng tỏ vẻ trào phúng nhìn Điểm Thế Dạ từ trên xuống dưới một lượt, khinh thường gào lên: "Ông muốn bồi tội với anh Cường? Ông là ai hả! Ông nghĩ mình xứng sao?"
Cái mặt già của Điểm Thế Dạ đỏ lên, đúng vậy, là ông ta đã quá đề cao mình.
Tuy Đao Ba Cường chỉ là kẻ lưu manh, nhưng cũng là một tên lưu manh có chỗ dựa vững chắc.
Bỏ qua Tưởng đạo lão không nói, chỉ mình Đao Ba Cường thôi, Điểm Thế Dạ cũng chỉ có thể trốn tránh.
Còn về việc báo cảnh sát, chỉ cần là người hơi có chút kinh nghiệm xã hội, không phải thật bất đắc dĩ sẽ không làm như vậy.
Ánh mắt Điểm Thế Dạ nhìn về phía Vương Khánh Sinh, nơi này cậu ta là người có thân phận địa vị cao nhất, hi vọng đám lưu manh này sẽ nể mặt mũi cậu ta!
"Chủ tịch Vương, cậu có thể giúp tôi nói vài câu không?" Điểm Thế Dạ tỏ vẻ khẩn cầu.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vương Khánh Sinh, vẻ mặt chờ mong.
Nếu để cho những tên lưu manh này diễu võ dương oai trước mặt Vương Khánh Sinh, Vương Khánh Sinh cũng rất mất thể diện.
Lúc này Vương Khánh Sinh vô cùng khó xử, nếu là lưu manh đường phố bình thường, với tính tình của ông ta đã sớm đứng lên ngăn cản.
Nhưng Đao Ba Cường này lại là người dưới trướng của Mã đại lão, tuy nói Đao Ba Cường chỉ là vai phụ có lẽ cả đời cũng khó gặp mặt Mã đại lão một lần, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, Mã đại lão vẫn sẽ thiên vị cho người mình.
Có điều, hiện tại bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía ông ta, vừa rồi mới khoe khoang khoác lác một trận, hiện tại nếu không đứng ra, nhất định sẽ bị người ta nhạo báng..
Danh Sách Chương: