Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 587

“Có người nói tổ chuyên gia của Hội y học Á tộc tiếp đón một vị chuyên gia thần bí, tuyên bố có thể chữa khỏi bệnh cho hai mươi tám đứa trẻ. Rốt cuộc số phận của hai mươi tám đứa trẻ sẽ ra sao? Mời các bạn tiếp tục theo dõi phóng sự của đài chúng tôi!”

Các phương tiện truyền thông lớn đều cố gắng hết sức, tranh thủ thu hút sự chú ý vào phóng sự lần này. Dù sao bọn họ cũng là các phương tiện truyền thống chính thống, không tách rời sự thật.

Ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh, Đường Quốc Hoa nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt nghiêm trọng: “Trình thần y, mạng sống của hai mươi tám đứa trẻ đều nhờ cả vào cậu đấy!”

Đường Quốc Hoa nói xong, cúi người thật sâu trước Trình Kiêu.

Cho dù Phó hội trưởng Đường có hơi bảo thủ nhưng vẫn tính là một người có tài, có y đức cao thượng.

Trình Kiêu không nói gì, chỉ nghiêm túc gật đầu.

Ninh Cát Sơn bước tới một bước, hơi lo lắng nói: “Trình Thần y, tuyệt đối phải cẩn thận đấy!”

“Viện trưởng Ninh yên tâm, tôi tự có chừng mực.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

Một ông lão bên cạnh thật sự không nhịn được, khẽ khuyên nhủ: “Phó hội trưởng, ông chấp nhận cho cậu ta thử thật đấy à? Làm vậy thì quá tắc trách rồi!”

“Loại bệnh này không xuất hiện ở Á tộc nhiều năm, sao có thể là nó chứ? Tôi nghĩ thằng nhóc kia chỉ nói linh tinh thôi.”

Đường Quốc Hoa có vẻ không vui, liếc nhìn ông lão kia, nói: “Chú Ngô, chú nói cậu ta lừa chúng ta, vậy chú nói xem cậu ta lừa chúng ta thì được gì nào?”

“Phía sau là ba mẹ của hai mươi tám đứa trẻ, còn cả phóng viên của các phương tiện truyền thông lớn. Nếu cậu ta không nắm chắc, tạm thời không nói ba mẹ của những đứa trẻ kia sẽ làm gì cậu ta, chỉ riêng đám truyền thông kia dùng ngòi bút cũng khiến cả đời cậu ta không ngẩng đầu lên được!”

Mọi người không nói nữa.

Đúng vậy, bọn họ không tin Trình Kiêu, nhưng Trình Kiêu lừa bọn họ thì được gì chứ?

Nếu chữa trị được, công lao là của cả tổ chuyên gia bọn họ. Nếu không chữa được, Trình Kiêu sẽ phải gánh chịu mọi trách nhiệm một mình.

Chuyện này hoàn toàn là ra sức mà không được cám ơn, người khác chỉ sợ trốn còn không được.

Trình Kiêu lại cố chui đầu vào, anh muốn gì chứ?

Mọi người nghẹn lời. Cho dù bọn họ không tin Trình Kiêu có thể chữa khỏi bệnh cho những đứa trẻ này, nhưng bây giờ bọn họ không thể nói được gì.

Lục Thanh Thành lại nhảy ra, trừng mắt nhìn Trình Kiêu với vẻ phẫn nộ: “Ông nội, nhưng anh ta rõ ràng là một kẻ lừa gạt!”

Lục thần y nghiêm túc nói: “Cháu đừng nói vớ vẩn nữa! Cậu ta và ông cùng chẩn đoán bệnh đấy!”

“Cứ để cậu ta thử đi!”

“Nhưng…” Lục Thanh Thành còn muốn khuyên nhưng bị Lục Thần y trừng mắt, chỉ đành phải từ bỏ.

Trình Kiêu liếc mắt Lục Thanh Thành. Bụng dạ của người này còn kém hơn ông nội của anh ta rất nhiều.

Chung quy khó thành nhân tài.

“Tôi vào trong đây.” Trình Kiêu thản nhiên nói, sau đó mặc bộ đồ vô khuẩn và bước vào phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh.

Bên ngoài, ai nấy đều đứng trước bức tường kính của phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh, nín thở, nhìn chằm chằm vào Trình Kiêu ở trong phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh mà không dám chớp mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK