Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 985

“Lời năm mươi phân trăm!” Lâm Ngọc kình ngạc: “Chủ tịch, thế này quá cao rồi”

Vương Đô Lan cười nhạt: “Không cao chút nào, cách sáng chế này đáng giá đó!”

“Cậu Lâm, cậu đồng ý không?!

Trình Kiêu lắc đầu: “Tôi không đồng ý.”

Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc cau mày, Trình Kiêu thế này là muốn đòi hỏi nhiều thế nào nữa!

Có điều bây giờ chính là giây phút khó khăn của tập đoàn Đông Vương, Trình Kiêu nắm giữa cách điều chế thần kỳ có thế cải tử hồi sinh ngành dịch vụ ăn uống của tập đoàn Đông Vương, phải trả giá cũng là bình thường.

Lâm Ngọc trợn mắt nhìn Trình Kiêu: “Thằng nhóc này, Chủ tịch cho cậu một nửa lợi nhuận mà cậu còn chưa hài lòng à! Cậu có biết tiên vốn ngành dịch Vụ ăn uống cao bao nhiêu không?”

“Lâm Ngọc!” Vương Đô Lan trọn mắt nhìn Lâm Ngọc một cái, Lâm Ngọc lập tức không dám nói nữa.

Trình Kiêu cười nhạt, anh liếc nhìn Lâm Ngọc với ánh mắt kỳ lạ: “Chị Lâm Ngọc, chị đừng vội, nghe tôi nói hết chuyện đã!”

Trình Kiêu không cười nữa, anh nghiêm túc nói: “Tôi không cần bất kỳ lợi ích gì, vật này tôi tặng không. Nhưng tôi muốn Chủ tịch hứa với tôi một chuyện, chuyện này không làm trái pháp luật Á tộc, cũng sẽ không làm tập đoàn Đông Vương có tốn thất.”

Vương Đỗ Lan cau mày, bà ta không hiểu Trình Kiêu muốn làm gì.

“Cậu Trình, cậu muốn tôi đồng ý với cậu điều gì? Không ngại thì cậu cứ nói thẳng bây giờ đi, nếu tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm.” Vương Đỗ Lan nói.

Trình Kiêu lắc đầu: “Xin lỗi, chính tôi cũng chưa nghĩ ra chuyện này. Nhưng mà tôi có thể đảm bảo Chủ tịch có thế làm được chuyện này một cách dễ đàng.”

Vương Đỗ Lan suy nghĩ cẩn thận, bà ta cảm thấy Trình Kiêu sẽ không hại mình, nếu như không phải nhờ Trình Kiêu thì tập đoàn Đông Vương đã bị diệt ở hội nghị đỉnh phong Trung Châu rồi “Được, tôi đồng ý với cậu. Chỉ cần chuyện này không trái pháp luật Á tộc, không làm tổn hại đến lợi ích tập đoàn Đông Vương, tôi nhất định sẽ làm được.”

“Một lời đã định!” Trình Kiêu cười vui vẻ.

Lâm Ngọc hơi không yên lòng, để phần trăm lời không muốn lại muốn một lời cam kết của Chủ tịch Thăng nhóc này muốn làm gì?

Trong lòng Trình Kiêu vui vẻ, có lời hứa này của mẹ thì sau này anh làm việc không bị bó tay bó chân nữa. Chẳng may làm mẹ không vui, anh sẽ lôi lời hứa này ra.

Thật ra bây giờ Trình Kiêu đã muốn nói cho Vương Đỗ Lan biết chuyện anh muốn bà ta đồng ý, đó là nếu ngày nào đó biết được thân phận của Trình Kiêu thì Vương Đỗ Lan không thể tức giận.

Có điều, điều này không thể nói ra được, nếu không Vương Đỗ Lan sẽ nghi ngờ.

Đối với Trình Kiêu mà nói, tài sản hay quyền lực đều là mây bay.

Nhưng một lời cam kết của mẹ chính là thẻ vàng miễn chết đối với anh!

Tập đoàn Hoa An, phòng làm việc của Tống Hoa An.

Tống An Dân vẫn ngồi trên xe lăn như cũ, anh ta báo cáo lại hướng đi của tập đoàn Đông Vương dạo gân đây “Ba, nói cũng kỳ lạ, tập đoàn Đông Vương bông ngừng bán nhà hàng khách Sạn của mình, rốt cuộc Vương Đồ Lan muốn làm gì?”

Tống Hoa An cười khẽ: “Bà ta cứ không bán như vậy mới là tốt nhất. Như thế có thể kéo sập tập đoàn Đông Vương, chúng ta có thể một mũi tên trúng hai đích.”

“Cái ba lo chính là không biết thằng ranh Trình Kiêu lại làm ra cái gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK