Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1012

“Kiếm Thần bế quan ba mươi năm, ta cũng vì Kiếm Thần mà nán lại ba mươi năm. Tuy rằng tu vi không có tiến bộ quá nhiều, nhưng trong ba mươi năm này ta cũng lĩnh ngộ được vài điều. “

“Hôm nay xuất quan, thôi thì dùng cậu để thử kiếm đi!”

Yến Bắc Phi tò mò hỏi: “Cổ tiền bối, sao tôi không thấy kiếm của ông?”

Cổ Nguyệt Hoa cao ngạo nói: “Kiếm thuật chân chính, nếu như cậu luyện đến cực hạn, vạn vật trong thiên địa đều có thể thành kiếm!”

Nói xong, ánh mắt Cổ Nguyệt Hoa chậm rãi nhìn về phía bàn làm việc của Trịnh Dương, ông ta duỗi hai ngón tay ra, bút lông treo trên ống đựng bút chợt lóe lên một tia sáng xanh.

Sặc!

Một tiếng vang từ thanh kiếm, giống như tiếng phượng hoàng kêu, đột nhiên vang lên trong phòng.

Trong nháy mắt cây bút lông lập tức lóe lên ánh sáng xanh chói mắt, hư ảnh của một thanh trường kiếm dài năm thước đã bao bọc chung quanh nó, với khí tức mạnh mẽ và hàn quang ác liệt.

“Chém!”

Khuôn mặt Cổ Nguyệt Hoa không có biểu cảm gì, ông ta chỉ khẽ quát một tiếng, cây bút lông hóa thành trường kiếm màu xanh lam đã bay về phía Trình Kiêu, đi thẳng đến đầu của anh.

Vương Đỗ Lan vẫn đứng ở trước mặt Trình Kiêu, bà kinh hãi hét lên, nhắm mắt lại không dám nhìn nữa.

Trong lúc vội vàng, Vương Đỗ Lan nghe thấy một tiếng thở dài lạnh nhạt, mang theo chút khinh thường.

“Chẳng qua chỉ có vậy!”

Không biết từ khi nào, Trình Kiêu đột nhiên đứng ở trước mặt Vương Đỗ Lan, duỗi ra lòng bàn tay.

Trường kiếm màu lục lam ác liệt chạm vào lòng bàn tay Trình Kiêu, rất khó khăn khi tiến lên.

Lòng bàn tay bình thường của Trình Kiêu tựa như một lá chắn thép bảo vệ bền chắc và không thể bị phá vỡ.

Đột nhiên, Trình Kiêu khẽ nắm chặt lòng bàn tay.

Răng rắc!

Thanh trường kiếm màu lục lam vỡ tan tành chỉ trong tích tắc.

Ngay cả cây bút lông cũng vỡ vụn thành bột.

Yến Bắc Phi khiếp sợ: “Thắng nhóc này, quả nhiên rất lợi hại!

Chắẳng trách nó có thể gi3t chết Vũ nhi.”

“Cổ tiên sinh, tên nhóc này còn nhỏ mà thực lực đã đạt đến tông sư cảnh. Hôm nay, nhà họ Yến tôi kết thù với nó, tuyệt đối không cho phép nó tiếp tục trưởng thành nữa, nếu không tất sẽ thành tai họa lớn!”

“Gia chủ yên tâm, không thể nghỉ ngờ gì, hôm nay nó nhất định sẽ chết!” Cổ Nguyệt Hoa lạnh lùng nhìn Trình Kiêu, tuy rằng biểu hiện của Trình Kiêu khiến ông ta hơi kinh ngạc, nhưng mọi chuyện hôm nay vẫn còn năm trong tầm kiểm soát của ông ta Cổ Nhạc Hoa dùng vẻ mặt cao ngạo khinh thường nhìn Trình Kiêu: “Nhóc con, thực lực của cậu không tồi, có trình độ năm đó của ta. Nếu cho cậu thêm mười năm, e rằng ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của cậu!”

“Đáng tiếc, cậu đã chọc vào người không nên dây vào! Hôm nay, cậu nhất định phải chết!”

Vừa dứt lời, một luồng khí tức mạnh mẽ bùng phát từ cơ thể Cổ Nguyệt Hoa, và ngay lập tức quét sạch toàn bộ căn phòng.

Giấy tờ trên bàn bay tứ tung, đồ trang trí trên các bức tường xung quanh không ngừng rung chuyển như động đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK