Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 896

Nhưng vẻ căng thẳng trên khuôn mặt Lục Tế Thế vẫn chưa biến mất.

“Anh Y, hai thằng nhóc này dám bất kính với anh, tôi đã trừng phạt chúng rồi. Chỉ là, ở đây có người dám tổn thương con cháu nhà họ Lục của tôi, tôi nhất định phải lấy lại công bằng cho nhà họ Lục!” Sắc mặt Lục Tế Thế rất nghiêm túc, hiển nhiên không hề có ý định thương lượng.

Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi thì tinh thần lại một lần nữa căng lên.

Y Doãn bình tĩnh nhìn Lục Tế Thế, ông ta đã nghe ngóng được từ lâu rằng Lục Tế Thế là người có bụng dạ cực sâu, đối nhân xử thế vô cùng cẩn thận. Hôm nay hân hạnh được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!

Vừa nãy khi đối đầu với hai hậu bối như Lục Thiên Hào và Bạch Thụy Văn, dù Y Doãn bảo Chú Tần dạy dỗ họ một trận, thì nhà họ Lục và nhà họ Bạch có bất mãn trong lòng cũng chẳng nói được gì, càng không khơi mào cuộc chiến giữa ba gia tộc.

Với những gia tộc lớn như bọn họ thường không thích rút dây động dừng, càng không dễ dàng khai chiến.

Nhưng bây giờ đã đổi thành Lục Tế Thế, tính chất cũng không còn giống lúc trước nữa.

Gia chủ đương thời của nhà họ Lục đích thân mở miệng thỉnh cầu, nếu Y Doãn vẫn dùng sức mạnh để trấn áp như lúc đối phó với Lục Thiên Hào, tức là ông ta đã chính thức khai chiến với nhà họ Lục.

Suy nghĩ trong đầu Y Doấn lướt nhanh như gió, chắc chắn không thể đè chuyện này xuống được nữa. Huống hồ chỉ Lục Thiên Hào mình đầy thương tích còn đang đứng đây, dù là anh ta gây chuyện trước, thì cũng là người bị hại, Trình Kiêu nhất định phải ngậm bồ hòn.

“Thế thì để thằng nhóc kia xin lỗi Thiên Hào một tiếng, việc này xem như tạm thời giải quyết xong, anh thấy thế nào?” Y Doãn nói.

Trong lòng Lục Tế Thế hiểu rất rõ Y Doãn đã hạ quyết tâm muốn che chở thẳng nhãi kia rồi, có thể tìm bậc thang bước xuống chính là cách giải quyết tốt nhất hiện tại.

“Nếu anh Y đã mở miệng, tôi đây đương nhiên nghe theo!”

“Cảm ơn anh Tế Thế đã rộng lượng!” Y Doãn mỉm cười nói, sau đó thu ý cười lại, trừng mắt nhìn Trình Kiêu, mặt mày tối tăm như mực: “Nhóc con, mau xin lõi Thiên Hào và cảm ơn anh Tế Thế đại nhân đại lượng không so đo với cậu đi!”

Lục Thiên Hào trừng mắt nhìn Trình Kiêu đầy oán độc, vẻ không cam lòng che phủ cả đôi mắt.

Cậu Chu và Cố Tu Nhiễm cùng đám cậu ấm Giang Nam thầm khinh miệt trong lòng: “Không ngờ ông Y lại đích thân ra mặt che chở cậu ta, đúng là hời cho thằng ranh này rồi!”

Hai anh em Bạch Thụy Văn và Bạch Thụy Hân cũng rất bất mấn, nhưng ông Y đã lên tiếng, họ cũng chẳng còn cách nào.

“Chỉ bắt cậu ta xin lỗi thôi thì đúng là tiện nghỉ cho thẳng nhãi đó quá.”

Trình Kiêu hơi ngẩng đầu, liếc ông Y một cái, giọng điệu thờ ơ, hờ hững, còn phảng phất chút khinh miệt.

“Ai bảo ông tự chủ trương vậy?”

“Bắt tôi xin lỗi cậu ta, cậu ta xứng hả?”

Câu trả lời của Trình Kiêu khiến tất cả mọi người sững sờ!

Sau đó, đám cậu ấm Giang Nam lập tức mở miệng bàn tán ầm.

“Tôi không nghe lầm đó chứ? Cậu ta thế mà lại từ chối xin lõi! Đây là cơ hội mà ông Y tranh thủ được giúp cậu ta, thế mà cậu ta lại từ chối!”

“Cậu ta còn nói là ông Y tự chủ trương, thằng ranh này điên rồi hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK