Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 815

Điều này tương đương với lời hứa báo ân cho Trình Kiêu.

“Nhất định.” Trình Kiêu mỉm cười thần bí rồi xoay người rời đi.

Lâm Ngọc nhìn theo bóng lưng của Trình Kiêu, chỉ cảm thấy trên người thiếu niên kỳ quái này dường như bị một tầng sương mù thần bí bao phủ, làm cho người ta không thấy rõ bộ mặt thật của anh.

“Quên đi, có cơ hội thì điều tra một chút xem vì sao anh ta lại cứu tập đoàn Đông Vương?”

Tới trước cửa khách sạn, Y Doãn nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Chàng trai trẻ, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện phiếm đi!”

Y Linh có chút lo lắng hỏi: “Ba à, ba muốn làm gì?”

Y Doãn lườm con gái mình: “Yên tâm, ba sẽ không ăn thịt bạn của con!”

Trình Kiêu gật đầu, anh cũng muốn biết Y Linh và Y Doãn nhận ra nhau như thế nào.

Một quán trà yên tĩnh.

Trong phòng riêng, chỉ có hai người Trình Kiêu và Y Doãn ngồi đối diện nhau.

Trình Kiêu lẳng lặng uống trà, vẻ mặt bình thản.

Vẻ mặt của Y Doãn nghiêm túc, dường như có chút ý kiến với thái độ lạnh nhạt của Trình Kiêu.

“Chàng trai trẻ, đây chính là thái độ lãnh đạm khi đối mặt với bề trên của cậu hay sao?” Y Doãn lạnh lùng nói.

Trình Kiêu buông chén trà xuống, nhìn Y Doãn, thản nhiên nói: “Ông Y, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!”

Trên khuôn mặt của Y Doãn lộ vẻ hồi tưởng, nghiêm túc nói: “Năm đó vì tranh đoạt người thừa kế gia tộc, tôi chỉ có thể đưa mẹ con Y Linh đến ở nhờ chỗ cậu của con bé, nhiều năm như vậy, tôi vẫn không làm tròn trách nhiệm của một người cha.”

“Là tôi hổ thẹn với mẹ con Y Linh!”

“Tôi nghe nói là cậu đã đứng lên cứu mẹ con Y Linh vào thời điểm nguy hiểm.”

“Tôi rất biết ơn!”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Y Linh là bạn của tôi, cứu cô ấy là chuyện nên làm.”

“Không!”

Y Doãn lộ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu cứu mẹ con Y Linh, tôi nợ cậu một ân tình. Nhưng, tôi ở hội nghị thượng đỉnh Trung Châu đã công khai giúp cậu đối kháng nhà họ Vương, xem như đã trả lại ân tình của cậu.”

“Từ nay về sau chúng ta không thiếu nợ nhau!”

Trình Kiêu nhìn Y Doãn, ánh mắt như sao sáng, thản nhiên nói: “Sau đó thì sao?”

Y Doãn trừng mắt nhìn Trình Kiêu, không vội vàng nói chuyện, mà uống một ngụm trà, dường như đang ấp ủ cảm xúc.

Một phút sau, Y Doãn buông chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tôi hy vọng sau này cậu không nên trêu chọc Linh. Tôi nhìn ra, tình cảm của Linh đối với cậu rất không bình thường. Nhưng, cậu cũng không phải là người phù hợp với Linh, cho nên, tôi hy vọng có thể ngăn chặn đoạn tình cảm này ở trạng thái nảy mầm.”

Quả nhiên lại là loại lời này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK