Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 280

Nói xong, tựa như là cố ý chuyển sang chuyện khác, Y Linh vội vàng quát Đặng Gia Luân: “Anh chết tâm đi, tôi sẽ không cùng anh đi!”

Có điều, hành vi của Y Linh hình như không thể thay đổi cái gì được.

Ánh mắt Đặng Gia Luân, đã tập trung vào người Trình Kiêu.

Hai mắt hẹp dài, như một con rắn độc, chăm chú nhìn Trình Kiêu.

“Anh là ai? Dám nói chuyện với tôi với giọng nói như vậy!”

Trình Kiêu nhìn anh ta, vẻ mặt bình thản nói: “Không cần giả vờ bộ dáng ngang ngược càn rỡ để che dấu tâm cơ thâm trầm của cậu.”

“Cậu vừa rồi cố ý chỉ nói chuyện với Y Linh, làm bộ không nhìn tôi, chính là muốn cố ý chọc giận tôi.”

“Cậu thấy chiêu này không thành công, bây giờ lại bắt đầu đả kích tôi trước mọi người.”

“Cậu rất có tâm cơ, nhưng tôi nói cho cậu biết, trước thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, tất cả ngón trò đều là trò cười.”

Đặng Gia Luân hơi kinh hãi, sau đó ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Sau một lát, bỗng nhiên thu nụ cười lại, anh ta lại khôi phục sắc mặt âm trầm như trước.

“Nhóc con, cậu nói đúng, trước thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, tất cả ngón trò đều là trò cười.”

“Nhưng mà, trong mắt của tôi, cậu chính là trò cười đó.”

“Người đâu, đuổi hắn ra đi cho tôi!”

“Ngay cả người phụ nữ của Đặng Gia Luân tôi mà cũng dám trêu chọc, tôi xem cậu là chán sống rồi.”

Mấy tên bảo vệ lập tức chạy tới, liền muốn đuổi Trình Kiêu đi.

Bên trong xó xỉnh, trên mặt đám người Lý Ngôn lộ ra vẻ mừng vì âm mưu được như ý.

“Tính tình của Đặng Gia Luân đó giống như đồn đại thật!”

“Có điều anh ta thân là đại thiếu gia Đặng gia Tây Hải, thực sự có tư cách cuồng ngạo!”

Vương Hiểu Hi hoảng sợ nói: “Anh nói Đặng Gia Luân là đại thiếu gia của Đặng gia Tây Hải? Đặng gia Tây Hải thế nhưng là gia tộc ngang cấp bậc với Lôi Nữ Vương đó!”

“Có bối cảnh mạnh mẽ như thế này, khó trách anh ta là người ngông cuồng nhất trong tất cả minh tinh, nhưng lại ít có tin tức xấu bị tuôn ra.”

Có câu mà Vương Hiểu Hi chưa nói xong, chỉ cần có Đặng gia Tây Hải, cho dù có bất kỳ tin xấu nào, sợ là cũng không ai dám đưa tin.

Lưu Tào Khang trầm giọng nói: “Lần này, xem như là Mã Tài, cũng không dám nói nhiều trước mặt Đặng Gia Luân, xem ai còn có thể cứu được hắn ta!”

Tôn Mạc nhìn qua Trình Kiêu bị bảo vệ vây quanh, không nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Trình Kiêu, số tốt của anh hôm nay hết tại đây rồi!”

“Lần này, Đặng Gia Luân sẽ để cho anh nhận rõ ràng bản thân mình, sau đó tyên phận làm chính mình, đừng nghĩ lại giở trò đầu cơ trục lợi. Y Linh không phải người anh có thể nhúng chàm vào được!”

Ngay tại lúc bảo vệ xông lại, một tiếng gầm thét vang lên.

“Tôi xem ai dám!”

Y Linh giang hai tay ra ngăn tại trước người Trình Kiêu, phẫn nộ trừng mắt Đặng Gia Luân, quát lạnh nói: “Đặng Gia Luân, nơi này là buổi đấu giá từ thiện, không phải là nhà anh, anh không có quyền đuổi người!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK