Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 842

Nếu phẫu thuật thì e là cửu tử nhất sinh.

“Câu hỏi này thực sự hóc búa.”

Rất nhiều sinh viên đều giận dữ trừng mắt nhìn Sở Minh Thành, ai không đâu lại đi ăn đỉa sống làm gì? Anh ta đang cố ý làm khó thầy Trình đây mà.

Chung Phi Vũ khá bội phục, quả nhiên là thiên tài hàng đầu của đại học y Thủ Đô, câu hỏi hóc búa thế này mà anh ta cũng nghĩ ra được.

“Phải làm sao đây? Câu hỏi hóc búa thế này sao thầy Trình trả lời được?”

Có sinh viên đã âm thầm lo lắng cho Trình Kiêu.

Trình Kiêu cười nhẹ, vẻ mặt khinh thường: “Đây đúng là câu hỏi trẻ con, thế mà thiên tài của đại học y Thủ Đô lại nói ra miệng được, đúng là mất mặt!”

Vẻ mặt Sở Minh Thành không thay đổi, anh ta dửng dưng nói: “Vậy không biết thầy Trình có thể trả lời được câu hỏi trẻ con này không?”

Lục Thiên Hào ở bên cạnh chế nhạo một cách quái gở: “Nếu thầy Trình đến câu hỏi trẻ con này cũng không trả lời được thì có phải y thuật của thầy còn chẳng bằng trẻ con không?”

Mấy sinh viên còn lại của đại học y Thủ Đô cũng nhìn Trình Kiêu với vẻ khiêu khích, dường như đã chắc chắn rằng Trình Kiêu không trả lời được.

Trình Kiêu nhẹ giọng bảo: ‘Đỉa và mật ong, đều hoá thành nước. Chỉ cần cho bệnh nhân uống một ít mật ong, trong một tuần là có thể giải quyết được vấn đề.”

Sở Minh Thành biến sắc, anh ta đọc được trường hợp bệnh án này trong một cuốn sách cổ, không ngờ Trình Kiêu cũng biết.

Nhưng Lục Thiên Hào lại không tin, cười khẩy: “Vớ vẩn, tôi chưa bao giờ nghe nói mật ong còn có thể khiến đỉa biến thành nước được. Rõ ràng là cậu không trả lời được nên nói linh tinh!”

Các sinh viên của Hà Tây lập tức lớn tiếng phản bác lại: “Cậu còn chưa thử sao lại không tin thầy Trình? Hay là chúng ta thử thí nghiệm luôn xem thầy Trình có nói thật không!”

Lục Thiên Hào kiêu ngạo nói: “Thử thì thử, tôi sợ các người chắc!”

Sở Minh Thành chợt duỗi tay ngăn lại: “Không cần phải thử.”

Mọi người chợt im lặng, câu này của Sở Minh Thành rõ ràng là công nhận lời Trình Kiêu nói.

Lục Thiên Hào không thể tin nổi: “Chẳng lẽ lời cậu ta nói là thật?”

Sở Minh Thành không để ý đến Lục Thiên Hào mà chỉ nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt nặng nề, nói tiếp: “Nếu như một người nhìn bên ngoài không có vấn đề gì, nhưng bên trong lại xuất huyết rất nhiều chỗ, chướng bụng, đỏ mặt, bực bội muốn chết, các hạng mục xét nghiệm đều bình thường thì phải điều trị thế nào?”

Sở Minh Thành nói xong mọi người lại rơi vào trầm tư.

Bên trong cơ thể xuất huyết nhiều chỗ, dụng cụ kiểm tra không phát hiện ra, cho dù phẫu thuật cũng chưa chắc đã tìm ra điểm xuất huyết.

Trình Kiêu chẳng nghĩ ngợi gì đã trả lời luôn: “Lấy sơn giáp, quy vĩ, hoa hồng, sinh địa, linh tiên, huyết kiệt, rượu loãng rồi sắc, cho thêm đồng tiện, uống vào sẽ thải được máu ứ đọng ra.”

Mặc dù mọi người không biết công thức Trình Kiêu đưa ra có đúng hay không, nhưng chỉ thấy sắc mặt Sở Minh Thành lại tối đi vài phần.

“Nếu một người chẳng may bị nước chì đổ vào tai trái, thuỷ ngân đổ vào tai phải, mắt bị dính sơn, đau không chịu nổi, không nhìn được gì thì phải làm sao?” Sở Minh Thành nói ra rất nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK