Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 736

Ngay cả Lâm Ngọc, trước mắt cũng tối sầm, suýt nữa thì ngất đi.

Vốn dĩ Lâm Ngọc còn cảm thấy Trình Kiêu là người tài có thể đào tạo, thậm chí còn nghĩ sau khi trở về phải đào tạo thật tốt. Nhưng bây giờ cô ta mới phát hiện, Trình Kiêu chính là một tai họa gặp người nào gây thù chuốc oán với người đó!

Lúc trước gây hấn với Nghiêm Thụy Văn, sau khi đi đến nơi này gây hấn với cậu Lý, có điều gây thù chuốc oán với hai người này còn chấp nhận được, bởi vì hai người này đáng đời.

Nhưng sau đó Trình Kiêu lại gây hấn với Tống An Dân, Tống An Dân cũng không làm chuyện gì quá đáng!

Bây giờ thì hay rồi, đắc tội với Vũ Lạc kim thoa. May là Lôi nữ vương không có ở đây, nếu không nghe giọng điệu kia của anh, e rằng đắc tội với cả Lôi nữ vương luôn rồi.

Nhân tài như vậy, Lâm Ngọc nào dám dùng.

Đây quả thật là một quả bom hẹn giờ oán trời oán đất oán không khí, nói không chừng một lúc nào đó sẽ nổ tung!

Lâm Ngọc cũng muốn phủi sạch quan hệ với Trình Kiêu, hận không thể biến thành trước nay chưa bao giờ thuê anh.

“Vũ Lạc kim thoa, cô đừng nóng giận, nhóc con này là tôi nhặt được ở nông thôn, không hiểu quy củ, cô tuyệt đối đừng chấp nhặt với cậu ta!” Lâm Ngọc cố gắng hòa giải cho Trình Kiêu.

Một đám cậu ấm nhà giàu đưa mắt nhìn nhau, vừa rồi bọn họ nghe thấy rõ ràng chính miệng Trình Kiêu nói ra tên của Lôi nữ vương, nếu như Trình Kiêu thật sự được Lâm Ngọc nhặt ở nông thôn, vậy sao một tên nhà quê có thể quen biết Lôi nữ vương!

Cậu Lý cười khẩy nói: “Cô Lâm, cô cho rằng Vũ Lạc kim thoa dễ bị lừa vậy sao? Nếu như cậu ta đúng là nhặt được ở nông thôn, vậy không thể nào quen biết “ngài Lôi” được!”

Lâm Ngọc trừng mắt nhìn cậu Lý, thầm mắng thằng nhóc này lắm mồm.

Lần này, chắc chắn Vũ Lạc kim thoa sẽ nổi cơn giận dữ!

Một đám cậu ấm nhà giàu chờ đợi nhìn trò cười của Trình Kiêu, nhưng mà, Vũ Lạc kim thoa lại không nổi cơn giận dữ như bọn họ dự liệu.

Trái lại thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Trình Kiêu đột nhiên trở nên vô cùng cẩn thận.

“Anh là Trình đại sư!”

Vũ Lạc kim thoa bỗng nhiên khom mình hành lễ với Trình Kiêu, thu hồi vẻ kiêu ngạo trên mặt, cung kính nói: “Vũ Lạc có mắt không tròng, nếu có đắc tội, vẫn mong ngài Trình thứ lỗi!”

Nơi đây đột nhiên lặng ngắt như tờ!

Tất cả mọi người đều lộ vẻ cực kỳ khiếp sợ!

“Chuyện gì thế này? Vũ Lạc kim thoa không nổi giận, lại còn chủ động xin lỗi nhóc con này?”

“Trời ạ, tôi nhìn thấy cái gì vậy! Thế giới này là như thế nào!”

“Đây chính là Vũ Lạc kim thoa, là một trong Lục đại kim thoa dưới trướng Lôi nữ vương đấy. Thế mà cô ta lại xin lỗi một tên vệ sĩ!”

“Nhóc con này thật sự chỉ là một tên vệ sĩ thôi sao? Đúng rồi, tôi nghe thấy Vũ Lạc kim thoa nhắc đến Trình đại sư? Trình đại sư là ai? Có quan hệ như thế nào với nhóc con này?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng không biết Trình đại sư kia là ai.

“Tôi đoán Trình đại sư kia chính là sư phụ của nhóc con này. Vũ Lạc kim thoa nể mặt sư phụ cậu ta, tha cho cậu ta!”

“Đúng, chắc là như vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK