Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1056

Đột nhiên, Hội trưởng Lưu sửa lời lại: “Không phải, cũng có một người đã từng thách đấu với thế gia trung y! Nhưng kết cục của người đó…”

Trình Kiêu hỏi: “Kết quả ra sao?”

Ông Lưu nói: “Rất thảm thương! Bị nhục nhã và chết ngay tại chỗ!

Anh chắc chắn muốn thách đấu với thế gia trung y sao?”

Vẻ mặt của Trình Kiêu dửng dưng nói: “Tôi đến đây vì chuyện này!

Ông Lưu thở dài: “Tôi biết rất rõ, khi cậu quyết định chuyện gì đó thì rất khó lay chuyển. Được rồi, tôi đến thông báo cho người phụ trách của thế gia trung y!”

Nhìn ông Lưu rời đi, nơi này lại nháo nhào một lần nữa.

Trái tim của Tôn Đại Hải đang nhảy lên tới cổ họng, cuối cùng cũng có thể rơi lại trong ngực, Trình Kiêu vân còn niệm tình xưa, không quen tâm nguyện lớn nhất đời này của ông.

Tuy ông không có ôm hi vọng nhiều về chuyện Trình Kiêu thách đấu với thế gia trung y, nhưng đây là cơ hội duy nhất của ông. Dù thế nào đi nữa, ông phải thử một lần!

Một cô gái xinh đẹp cao gầy mặc quần trắng, không để ai vào mắt đi đến trước mặt Trình Kiêu, lạnh lùng hỏi: “Cậu chắc chắn muốn thách đấu với thế gia trung y à?”

Thượng Quan Thanh Thiền là hoa khôi khoa y học đại học Bắc Kinh, một thiên chỉ kiều nữ.

Trình Kiêu chỉ liếc cô ta một cái, rồi dời ánh mắt đi, thờ ơ hỏi: “Có gì không được?”

Thượng Quan Thanh Thiền rất tự tin với nhan sắc của mình, nhưng trước mặt Trình Kiêu, lần đầu tiên cô ta cảm thấy tự ti.

“Thế gia trung y rất mạnh mẽ, cha tôi cũng từng gặp một người trong thế gia trung y, lúc đó cha tôi còn rất sợ người đó. Nhưng sau này mới biết được, người đó chỉ là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng trong thế gia trung y “Có lẽ cậu thấy mình giỏi Thái Thanh khí châm nhất, nhưng ở trong mắt thế gia trung y hoàn toàn không là cái đách gì đâu.”

Trình Kiêu khó hiểu nhìn cô ta, nhàn nhạt hỏi: “Thế thì sao?”

Thượng Quan Thanh Thiền nghiêm túc nhìn Trình Kiêu một lúc, rồi xoay người rời đi còn kéo theo một làn gió thơm.

Cô ta biết rằng, thanh niên này nhỏ hơn cô ta một tuổi, ngoan cố đến đáng sợ!

“Hừ, thẳng này đúng là không biết điều! Mình bị cái quỷ gì, tại sao phải khuyên ngăn hắn chứ?” Thượng Quan Thanh Thiền âm thầm rủa trong lòng.

Thương Quan Thanh Thiền rời đi, Sở Vân Hoa đột nhiên cử động.

Sở Minh Thành nhíu mày, khó hiểu gọi: “Cha, cha đang…”

Sở Vân Hoa liếc anh ta, rồi thở dài một hơi: “Con trai, đợi đến lúc nào đó con có thể nhìn xa hơn một chút, không thấy mỗi cái lợi trước mt, có lẽ lúc đó con mới có thể học được Đoạt Mệnh thần châm!”

Nói xong, vẻ mặt của Sở Vân Hoa hiện lên thất vọng đi đến chỗ Trình Kiêu.

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lên người của Sở Vân Hoa “Y Vương khóa trước đang muốn làm gì đấy? Chẳng lẽ, cũng muốn đến khuyên ngăn Trình Kiêu sao?”

“Không thể nào, Trình Kiêu cướp ngai vàng Y Vương của ông ta, ông ta nên hận Trình Kiêu mới đúng chứ?”

“Hừ, đám nhó tầm nhìn hạn hẹp các người, Sở Vân Hoa có thể ngồi trên ngai vàng của Y Vương, thì làm sao tâm nhìn nông cạn như các người được!”

“Trình Kiêu cũng là Y Vương rồi, nếu lát nữa cậu ta thua quá khó coi thì thể diện của toàn bộ giới y học cổ truyền của Á tộc chúng ta sẽ mất hết,”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK