Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 908

Nhiều người ồn ào như vậy, Vương Hiểu Hi cũng chạy đến bên cạnh Y Linh, tò mò nhìn cái hộp tinh xảo trong tay Y Linh, vô cùng hứng thú nói: “Y Linh, mở ra xem Xem, xem xem đến cùng là cái gì. Nhiều người đều đang đợi như vậy, ngàn vạn đừng làm mọi người thất vọng đau lòng nha!”

Y Linh vốn cũng không muốn mở ra trước mặt mọi người, cô sợ lỡ như Bạch Thụy Văn tặng quà quá quý giá, sẽ làm Trình Kiêu khó xử trước mặt mọi người.

Nhưng mà, đối diện với ánh mắt của nhiều người như vậy, còn có Vương Hiểu Hi duối dài cổ ở bên cạnh chờ, Y Linh thật sự không có cách nào từ tốt ý nguyện của mọi người.

“Hiểu Hi, cậu đã tò mò như vậy, vậy thì cậu đến mở thay tớ đil” Y Linh vừa cười vừa nói, nói xong ánh mắt đầy vẻ áy náy nhìn Trình Kiêu.

Nhìn thấy sắc mặt Trình Kiêu bình thản, Y Linh lúc này mới thở phào một hơi.

Vương Hiểu Hi giống như giật lấy cái hộp trong tay Y Linh, gương mặt vô cùng kích động mở ra. Một sợi dây chuyền màu xanh biếc yên lặng nằm trong hộp, dưới ánh đèn vàng óng ánh, lấp lánh chói mắt.

“Oa, đây, đây chính là Ánh Sáng Hy Vọng của nhà thiết kế trang sức trứ danh thế giới, Mayen đại sư!”

Dây chuyền là dùng dây bạch kim xâu chuối 11 viên bảo thạch xanh biếc, sắp xếp từ lớn đến nhỏ. Viên ở chính giữa, to khoảng chừng băng quả trứng cút.

Màu xanh trên 11 viên bảo thạch đó, tỉnh khiết hơn bất kỳ màu xanh nào trên thế gian này, trong đó dường như có ánh sáng chảy qua.

“Thế mà lại là Ánh Sáng Hy Vọng của Mayen đại sư! Trên thế giới chỉ có ba sợi!”

“Đây đều là dùng Đế Vương Lục Băng Chủng cao cấp nhất tạo nên, được xưng là vua của Băng Chủng. Bởi vì Mayen đại sư xem màu xanh là màu của hy vọng, cho nên tác phẩm này được gọi là Ánh Sáng Hy Vọng.”

“Hai sợi Ánh Sáng Hy Vọng khác, nghe nói một sợi ở trong tay nữ hoàng anh, một sợi khác được một hội trưởng hiệp hội châu báu đỉnh cấp nước Mỹ cất giữ. Không ngờ cậu Bạch lại lấy được sợi cuối cùng này!”

“Đây quả thật là bảo vật vô giá!”

Đám cậu ấm Giang Nam nhìn Bạch Thụy Văn, cả mặt khiếp sợ.

Ngay cả Lục Thiên Hạo cũng không dám tin nhìn về phía Bạch Thụy Văn, cảm thán trong lòng: “Lợi hại!”

Thậm chí, Bạch Thụy Hân cũng khiếp sợ nhìn anh trai mình, mặc dù cô ta biết anh trai mình sẽ chuẩn bị một món quà vô cùng trân quý cho chị dâu tương lai, nhưng này cũng trân quý rồi!

Cậu Bạch đây là hạ vốn gốc rồi!

Y Linh nghe tiếng than sợ hãi của mọi người, cho dù cô chưa từng nghe đến “Ánh Sáng Hy Vọng”, cũng biết món quà này giá trị xa xỉ.

“Không không không, món quà này quá quý, tôi không thể nhận! Anh vẫn là mang về đi!”

Gương mặt Bạch Thụy Văn lãnh ngạo nói: “Cô Y Linh, đồ Bạch Thụy Văn tôi đã tặng ra ngoài, chưa bao giờ lấy lại. Nếu như cô không thích, thì trực tiếp ném vào thùng rác đi!”

Bạch Thụy Văn chỉ thiếu hét lớn với cả thế giới, anh đây lợi hại, anh không thiếu tiền, anh nghèo đến mức chỉ còn tiền.

Nhưng mà, hành vi này của Bạch Thụy Văn, thật đúng là làm hai mắt của mấy cô nàng hám giàu tỏa sáng, đỏ hồng cả mặt.

Vương Hiểu Hi cảm thấy Bạch Thụy Văn vô cùng khí phách, làm người ta mê muội.

So sánh với Triệu Cương nhà mình, lập tức, đôi tay nhỏ của Vương Hiểu Hi vói vào chô thịt mềm bên hông Triệu Cương, nhéo mạnh một cái.

Triệu Cương đau đến nhe răng, nhịn không được thầm mắng người khởi xướng Bạch Thụy Văn này. Anh nói anh tặng quà thì tặng quà gì, cứ phải làm màu làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK