Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 887

Hai người này, đúng là hai anh em nhà họ Bạch bị Trình Kiêu ném vào thùng rác.

Cậu Chu nhìn thấy hai người, sắc mặt đột nhiên vui vẻ.

“Kia không phải Bạch Thụy Văn sao? Anh ta đi học về rồi!”

“Bạch Thụy Văn! Không phải mười năm trước anh ta được một vị cao nhân đưa đi, nhận làm đồ đệ sao? Lần này anh ta trở về, chắc chắn là có thành tựu học tập!”

cậu Vương kinh ngạc hô lên.

Trên mặt cậu Chu lộ ra vẻ hưng phấn: “Đang lo không tìm được cao thủ đối phó với tên nhóc Trình Kiêu, không ngờ tới cậu cả Bạch đã trở lại!”

“Đi, chúng ta tiến lên chào đón cậu cả Bạch!”

Đám người Tôn Mạc ngồi trên tại chõỗ, nhìn cậu Chu dân nhóm cậu ấm Giang Nam, đi đến chào đón anh em nhà họ Bạch. ) “Tào Khang, cặp anh em kia là ai?” Tôn Mạc tò mò hỏi, người có thể khiến nhóm cậu ấm Giang Nam chủ động đi chào đón, chắc chắn không phải người bình thường.

Lưu Tào Khang nói: “Đó là người của nhà họ Bạch ở Giang Nam, nam tên Bạch Thụy Văn, nữ tên Bạch Thụy Hân, là hai anh em.

Nghe nói mười năm trước Bạch Thụy Văn được một vị cao nhân tha phương nhận làm đồ đệ, đưa lên núi học tập, bây giờ trở về, có lẽ là đã có thành tựu học tập.

Tôn Mạc khẽ nhíu mày: “Nhà họ Bạch ở Giang Nam, có phải là nhà học Bạch một chi của nhà họ Y không?”

Lưu Tào Khang gật đầu: “Đúng là nhà họ Bạch. Giang Nam có cách gọi nhất Y, nhì ¡ Bạch, ba Lục, nhà họ Bạch chính là anh em Bạch Thụy Văn ở nhà họ Bạch, mà nhà họ Lục, chính là Lục Thiên Hào của nhà họ Ues Đối với chuyện Lục Thiên Hào ở đại học Y Hà Tây chịu nhục, Tôn Mạc nói cho Lưu Tào Khang. Khi Lưu Tào Khang nói đến nhà họ Lục, trong lúc lơ đãng nhìn vào mắt Trình Kiêu, trong mắt có vẻ như có chút vui sướng khi người gặp họa sao?

“Hơn nữa, tôi nghe nói đến một chuyện, nhà họ Bạch và nhà họ Y có vẻ như có hôn ước. Gia chủ đời trước nhà họ Y, đã đồng ý với nhà họ Bạch, phải gả một cô cháu gái của mình sang nhà họ Bạch.”

“Chỉ tiếc, hai người con trai của ông cụ Y đều không có con gái. Hiện tại Y Linh là cháu gái duy nhất của ông cụ Y, tuy rằng trước đó chỉ là một câu nói đùa, không biết đời sau của hai nhà có xem là thật không.

Tôn Mạc có hơi kinh ngạc nhìn Lưu Tào Khang, trong lòng âm thầm bội phục. Đây đều là bí mật mấy chục năm trước, anh ta thế mà cũng nghe được. Xem ra, từ khi thân phận của Y Linh lộ ra ngoài, Lưu Tào Khang đã bắt đầu tìm hiểu.

Cậu Chu dân đám cậu ấm Giang Nam, từ xa đã cất cao giọng nói với Bạch Thụy Văn: “Chúc mừng cậu Bạch học nghiệp trở về!”

Bạch Thụy Văn đột nhiên bị gọi tên sắc mặt đỏ lên, đúng là anh ta đã học xong trở về, vốn đang muốn trong tiệc sinh nhật của Y Linh ra tay thể hiện tài nghệ, giả bộ một chút.

Chính là vừa nghĩ đến vừa xuống tàu, đã bị người ta vả cho một cái thật mạnh.

Mấu chốt kẻ đánh anh ta này, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt.

Nhưng Bạch Thụy Văn tự nhiên sẽ không nói ra.

“Các anh em khách khí rồi, cũng chỉ đi học một chút kỹ xảo không quan trọng mà thôi, không đáng nhắc tới!” Bạch Thụy Văn tỏ ra khiêm tốn, nhưng ngạo mạn trên mặt ai cũng có thể nhìn ra rõ ràng.

Ánh mắt đám người cậu Chu nhìn về phía Bạch Thụy Hân, Bạch Thụy Hân mặc một bộ trang phục hơi tùy tiện, thoạt nhìn khá rẻ, rất không phù hợp với hoàn cảnh hôm nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK