Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 907

“Mấy người đừng nói bậy, chưa từng nghe của ít lòng nhiều sao?” Y Linh sốt ruột cãi lại vì Trình Kiêu.

Một tay Trình Kiêu nhẹ nhàng khoát lên bả vai Y Linh, thản nhiên nói: “Yên tâm, sao tôi có thể tặng hàng vỉa hè cho cậu được!”

Nói xong, ánh mắt Trình Kiêu nhìn về phía Cố Tu Nhiễm tránh sau đám người đang âm hiểm cười.

“Cố Tu Nhiêm, từ lúc bắt đầu anh đã châm ngòi những người này công kích tôi, nếu hôm nay không phải là sinh nhật Y Linh, tôi đã tát một cái đập chết anh!”

Cố Tu Nhiễm cũng không biết thực lực của Trình Kiêu, cho rằng Trình Kiêu chỉ biết chút y thuật, cho nên anh ta cũng không sợ Trình Kiêu.

“Ha ha, sao vậy? Anh có thể tặng một món đồ vỉa hè mấy chục nghìn cho Y Linh, chẳng lẽ lại không cho phép người khác vạch trần sao?”

“Quà tặng của mọi người đều ở đây, anh có thể lấy từng cái ra so sánh, chỉ cần có một món kém hơn thứ anh tặng, tôi dập đầu xin lõi anh!”

Một đám cậu ấm Giang Nam nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt có chút hả hê cười lạnh.

Hôm nay những người đến đây, không phú cũng quý, cho dù là mấy người bạn học của Y Linh, sau khi biết được thân phận cũng Y Linh, cũng chuẩn bị quà tặng xa xỉ.

Có thể nói, quà tặng lần này của Y Linh, cái nào cũng phải mất mấy chục triệu. Dù sao cũng mạnh hơn cái thứ hàng vỉa hè kia của Trình Kiêu nhiều!

Bạch Thụy Hân nhìn thấy Trình Kiêu không nói gì, gương mặt lập tức hưng phấn, cô ta cảm thấy lần này khẳng định đã đâm trúng chỗ đau của Trình Kiêu.

Nhưng mà, này còn lâu mới đủ, cô ta lại thêm một mồi lửa, làm Trình Kiêu mất hết cả mặt mũi đi.

Bạch Thụy Hân cười xấu xa nhìn Bạch Thụy Văn, gọi: “Anh, không phải món quà anh chuẩn bị cho cô Y Linh còn chưa tặng sao? Bây giờ lấy ra cho mọi người xem đi!”

Mọi người sững sờ, đúng vậy, vừa rồi chỉ lo chú ý vào Trình Kiêu, thế mà quên Bạch Thụy Văn còn chưa lấy quà ra.

“Cậu Bạch, nhanh lấy món quà anh chuẩn bị cho Y Linh ra, cho mọi người mở mang tầm mắt. Cũng làm cho cái thứ nghèo nàn kia nhìn xem, cái hàng vỉa hè kia đến cùng keo kiệt đến mức nào!”

“Đúng, cậu Bạch, nhanh lấy ra xem xem, làm cái thứ nghèo nàn kia mất hết mặt mũi!”

Ánh mắt mọi người, đều tập trung trên người Bạch Thụy Văn, mà ngay cả Y Linh cũng không nhịn được nhìn anh ta.

Trên mặt Bạch Thụy Văn lộ ra một chút đắc ý, lúc này mới chậm rãi móc một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi ra, đi qua, đưa cho Y Linh: “Cô Y Linh, một chút tâm ý, xin cô đừng ghét bỏ!”

Sắc mặt Y Linh có chút ngượng ngùng, Bạch Thụy Văn thế mà lại đang ganh đua so sánh với Trình Kiêu. Nhưng mà nếu như không nhận quà của Bạch Thụy Văn, thật sự không thể ăn nói được.

Y Linh lặng lẽ nhìn Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu cũng không có ý tức giận, lúc này nhận quà của Bạch Thụy Văn, mỉm cười nói: “Cảm ơn!”

“Cô Y Linh, nhanh mở ra xem xem, món quà này của cậu Bạch vẫn luôn để lại đến cuối cùng mới đưa, khẳng định không tầm thường!” Cố Tu Nhiễm mỉm cười nói, nếu như Y Linh mở quà của Bạch Thụy Văn ra trước mặt mọi người, để hai món quà so sánh trước mặt mọi người, nhục nhã Trình Kiêu.

Trên mặt đám cậu cấm, lập tức lộ ra nụ cười xấu xa, reo hò: “Đúng vậy cô Y Linh, nhanh mở ra xem xem, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của chúng tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK