Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 741

“Mẹ, mẹ, mẹ tôi còn ở bên trong, tôi muốn đi cứu bà, các anh ngăn tôi làm gì?”

“Đám khốn kiếp tham sống sợ chết các anh không đi lên cứu người, còn không cho chúng tôi lên cứu, rốt cuộc các anh muốn làm gì!”

Càng ngày càng nhiều người nhà bắt đầu nói lời ác độc, chửi mắng những chiến sĩ phòng cháy chữa cháy.

Đại đội trưởng Ngô Hải Long phụ trách chỉ huy ở đây đi đến, cầm loa phóng thanh hô to với mọi người: “Mọi người yên tâm, đội cứu viện của chúng tôi đã đi lên rồi, mọi người đừng sốt ruột, chúng tôi cam đoan nhất định sẽ giúp tất cả mọi người bình an đi xuống!”

Tốc độ của chiến sĩ phòng cháy chữa cháy rất nhanh, thời gian dần trôi, thi thoảng có người được cứu xuống, sau khi nhìn thấy người thân của mình, lập tức khóc lóc kể lể.

Những người nhà còn người thân bị kẹt bên trong thì càng thêm sốt ruột, không ngừng thúc giục.

Một chiến sĩ phòng cháy chữa cháy mặt bị hun đen, thở hồng hộc chạy đến bên cạnh Ngô Hải Long, kêu lên: “Đội trưởng, thang mây chỉ có thể đến tầng mười sáu, tầng cao hơn không lên tới!”

“Lửa cháy càng lúc càng lớn, đã bắt đầu lan vào bên trong, e rằng người bên trên gặp nguy hiểm!”

Ngô Hải Long với vóc dáng cao lớn cường tráng, mày rậm mắt to gầm lên một tiếng: “Thang mây không thể đi lên, vậy thì tổ chức đội cứu viện xông lên!”

Chiến sĩ kia giải thích: “Nhưng thời gian quá gấp rút, chúng ta căn bản không đủ người!”

Ngô Hải Long quét mắt nhìn hiện trường, quát: “Tìm một số người trẻ tuổi có kinh nghiệm phòng cháy chữa cháy phụ trách sơ tán bên dưới, những chiến sĩ phụ trách mặt đất lui về, đi lên tìm kiếm cứu người cùng tôi!”

“Vâng!”

Lúc này, một người đàn ông có khuôn mặt xấu xí đi đến, trầm giọng nói: “Đội trưởng, anh phải ở lại chỉ huy toàn cục, tôi dẫn người lên tìm kiếm cứu người!”

Ngô Hải Long nhìn đội phó nhà mình, vết thương kinh khủng trên mặt anh ta là vết sẹo để lại mãi mãi sau khi cứu một bé gái bảy tuổi trong vụ hỏa hoạn lần trước.

Sau đó, đứa bé được cứu đến bệnh viện thăm anh ta, dùng lời nói ngây thơ thuần khiết nhất nói: “Chú, mặc dù mặt của chú bị hủy, nhưng trong lòng cháu, vết sẹo kia là bằng chứng quý giá nhất! Lớn lên, cháu muốn lấy chú!”

Lúc ấy, đội phó và toàn bộ người trong phòng bệnh đều bị chọc cười, cảm giác đau xót trên mặt cũng dịu đi rất nhiều.

Ngô Hải Long nặng nề vỗ lên bả vai đội phó, nói: “Anh em, mỗi lần cứu viện đều là cậu xông lên phía trước thay tôi. Bây giờ vết thương của cậu còn chưa lành hẳn, lần này nên đổi là tôi đi rồi!”

Đội phó còn muốn khuyên nhủ, Ngô Hải Long quyết đoán: “Được rồi, quyết định như vậy đi, việc này không nên chậm trễ, mọi người theo tôi đi lên!”

Đội phó đứng thẳng lưng, chào theo nghi thức quân đội với Ngô Hải Long.

Lúc này, mấy chiếc xe đỗ ở ven đường, một đoàn người vội vàng đi xuống.

Cầm đầu là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, trên mặt tràn đầy lo lắng, ông ta vừa xuống xe đã lập tức chạy đến hiện trường hỏa hoạn.

“Thị trưởng Lỗ, ngài chờ tôi một chút!” Thư ký chạy theo sau lưng, lo lắng hô lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK