Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 978

Trưa hôm nay, anh ta như thường lệ gọi đồ ăn ngoài Đồng nghiệp Tiểu Vương bên cạnh uổng một ngụm canh, sau đó đột nhiên hô to: “Là thật, thật sự có hiểu quá!”

Tiểu Vương vốn có giọng oang oang, tiếng hét của anh ta khiến người trong phòng làm việc đều giật mình “Tiểu Vương, cậu muốn chết à! Làm tôi sợ chết đi được!” Một cô gái đeo kính, trên mặt đây mụn đập bàn đứng lên.

“Ha ha, chị Quyên! Chị có muốn khuôn mặt của mình trở nên nhẫn mịn trong một đêm? Có muốn cách xa sự giày vò của bệnh tật? Có muốn không cần châm cứu không cần uống thuốc cũng có thể trị hết bệnh không?” Tiểu Vương nhíu mày, cười thần bí nói.

Muốn chứ, có nằm mơ cũng muốn!

Trong công ty dương thịnh âm suy, trong cái ngành phụ nữ như báu vật thế này, mà chị Quyên làm việc mấy năm vân chưa từng có một ai theo đuối Ông trời chứng giám, cô ta vẫn còn là gái tân chân chính!

Tất cả đều chỉ vì khuôn mặt đầy mụn này, nếu không trong hoàn cảnh sói nhiều thịt ít như thế, sao có thể không có đàn ông theo đuổi được!

Nhưng chị Quyên đã tìm rất nhiều chuyên gia nổi tiếng, vào biết bao nhiêu thẩm mỹ viện, tốn rất nhiều tiền, nhưng mụn trên mặt chẳng những không ít đi mà ngày còn nhiều hơn.

Chị Quyên cũng đã hết hy vọng từ lâu rồi, nếu không thể làm một người đẹp yên tĩnh thì chỉ có thể không còn gì để PP ẾN lấm một cô gái mạnh mẽ thôi.

“Tiểu Vương, vợ cậu đi theo ông Vương hàng xóm rồi à! Nói chuyện hoang đường gì thế này? Đầu bị lừa đá rồi sao!”

Chị Quyên măng một câu, sau đó lại ngồi xuống bắt đầu ăn thịt kho tàu mình gọi Tiểu Vương đến gần nịnh nọt, duỗi cánh tay ra, vén ống tay áo lên: “Mọi người nhìn đi, bệnh vảy nến của tôi đã khỏi hẳn rồi!”

“Thật à? Không phải anh đi rất nhiều bệnh viện vẫn không thể chữa khỏi à?

Giờ chỉ vừa uống một bát canh đã khỏi hẳn rồi hả?”

Các đồng nghiệp không hề tin, tò mò nhìn cánh tay của Tiểu Vương.

“Mẹ nó, đúng là hết rồi này! Tiểu Vương, anh tìm thấy thần y ở đâu vậy?” Một đồng nghiệp ngạc nhiên nói.

Chị Quyên cũng tỏ vẻ kinh ngạc, Tiểu Vương đã bị bệnh vảy nến rất nhiều năm rồi, các đồng nghiệp luôn trêu anh ta, mãi không thể chữa khỏi, bây giờ lại khỏi hẳn rồi, cánh tay nhãn bóng, vả lại đường như da cũng đẹp hơn trước rất nhiều.

“Tiểu Vương, rốt cuộc cậu khám ở đâu đây? Nhất định phải giới thiệu thần y này cho tôi!” Chị Quyên tỏ vẻ kích động, nếu có thần y như thế, nói không chừng có thể chữa hết mụn trên mặt cô tal Tiểu Vương cười hì hì, ra vẻ thần bí bưng bát canh kia lên: “Làm gì có thần y nào? Thứ chữa khỏi bệnh vảy nên trên người ta chính là bát canh này!”

“Nếu mọi người không tin thì có thể thử xem! Dù bị lừa cũng chỉ là một bát canh, lỡ như có hiệu quả thì sao?” Tiểu Vương dụ dỗ nói.

“Thôi đi, tôi không tin lời nói hoang đường của cậu, nếu một bát canh có thể chữa khỏi bệnh, vậy bệnh viện và bác sĩ đều không cần nữa rồi.”

Các đồng nghiệp đều cười nhạo, cảm thấy Tiểu Vương là không muốn nói tên thần y kia ra, để mọi người cầu xin anh ta.

Nhưng những đồng nghiệp kia cũng thầm ghi lại địa chỉ trên tờ rơi mà Tiểu Vương đưa, hình như là canh dưỡng sinh vạn năng do công ty thực phẩm dưới trướng Tập đoàn Hoa An bán ra.


CHƯƠNG 979


Nguồn thiếu chương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK