Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1239

“Trăng có mây có nắng, trời đất cũng có lúc suy, trên đời này không có thứ gì là hoàn hảo tuyệt đối. Chính vì không hoàn thiện nên vạn vật mới hoàn hảo. Ta đặt tên cho trận đồ này là Vị Ương trận, có nghĩa là không hoàn chỉnh, tượng trưng cho sự hoàn hảo, ai muốn phá trận pháp trước tiên phải hoàn thành trận pháp lớn này”

Khi đó, Trình Kiêu đã rất ngạc nhiên trước ý nghĩ của Thuần Nguyệt, một trận pháp có thiếu sót, tức là một trận pháp chưa hoàn thiện, rất nhiều người không biết đạo lý này cho nên mới không cách nào phá giải được, trừ khi họ có tu vi cao cường, sử dụng lực lượng rất mạnh để phá hủy đại trận.

Trận pháp Vị Ương trước mặt anh yếu hơn nhiều so với trận pháp do Thuần Nguyệt bày ra, nếu không, với tu vi hiện tại của Trình Kiêu, cho dù anh biết cách phá trận, cũng sẽ bởi vì lực bất tòng tâm mà không thể phá trận.

Nghe Trình Kiêu nói lý lẽ với vẻ tự đắc, trên mặt tất cả mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc.

Sắc mặt Cửu trưởng lão cũng âm trầm, ông ta nhìn Trình Kiêu, trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi, cậu nói những lời này có chứng cớ không?”

“Không có.” Trình Kiêu lạnh nhạt nói.

Diệp Huyền Kỳ vẫn không muốn tin, ông ta cười lạnh nói: “Hừ, không có chứng cứ thì sao có thể khiến người khác tin phục được?”

“Đơn giản thôi, phá trận pháp Vị Ương trước mặt, các người đương nhiên phải tin phục.”

Nói xong, Trình Kiêu quay người rời đi.

“Người trẻ tuổi, cậu muốn đi đâu?” Cửu trưởng lão quát.

“Hoàn thành trận pháp này trước.” Trình Kiêu nhẹ nhàng trả lời, cũng không quay đầu lại.

Tô Lương Tử hừ lạnh một tiếng, cũng theo sát sau lưng Trình Kiêu và rời đi.

Lạc Tuyết Kỳ hơi do dự một lúc, cô vén váy, cũng đi theo hai người.

Cửu trưởng lão gật đầu với tam trưởng lão và những người khác, cũng theo sau họ.

Những người còn lại đều im lặng, rất tự giác đi theo phía sau.

Cuối cùng, Lý Vô Cực, và nhóm người Diệp Huyền Kỳ cũng đi theo.

Trình Kiêu đi tới nơi cao nhất của Cốc Sơn, đứng ở đây thì có thể nhìn thấy toàn bộ trấn Bao Cốc.

Nhìn trấn Bao Cốc từ một nơi cao như thế này, địa hình của toàn trấn Bao Cốc càng rõ ràng hơn.

“Trấn nhỏ này thực sự giống như một vòng tròn!” Lạc Tuyết Kỳ lần đầu tiên đứng trên một nơi cao nhìn xuống trấn Bao Cốc, không thể không cảm thán một tiếng.

Những người khác cũng có loại rung động này, bất kể là ai, chỉ cần là lần đầu tiên nhìn thấy trấn Bao Cốc từ trên cao đều sẽ có tâm tình xúc động như vậy, thật sự là bởi vì địa hình trấn Bao Cốc quá chỉnh tề, giống như một vòng tròn khổng lồ vậy.

Trình Kiêu cười nhẹ: “Không có gì khó hiểu, bởi vì trấn này là một bộ phận của trận pháp Vị Ương!”

“Cái gì!” Lạc Tuyết Kỳ kinh ngạc nhìn Trình Kiêu: “Anh nói toàn bộ trấn này là một phần của đại trận thủ hộ động phủ Bái Nguyệt Tiên Nhân sao!”

“Chuyện này quá khó tin đi!”

“Bút tích của Tiên nhân, thật là không cách nào tưởng tượng nổi!”

Trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ kinh hãi, bọn họ chưa bao giờ nghe nói đến có trận pháp lớn như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK