Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1225

“Không phải đấu, mà cứng đối cứng. Phải biết rằng, cậu ta đang cống lên lưng một gánh nặng, còn phải đấu tay đối với trưởng lão Vô Cực Môn, trừ phòng thủ ra hoàn toàn không có cách nào trốn được! Chỉ dựa vào việc tránh né hạn chế của cậu ta, có lẽ chỉ kéo dài được mười chiêu là cùng.”

“Nói cách khác, trừ khi cậu ta có thể đánh thăng trưởng lão Vô Cực Môn, chứ hoàn toàn không thể nào vừa cõng gánh nặng trên lưng vừa chịu đựng mười chiêu được.

“Ha ha, làm gì được chứ! Với thực lực của anh ta mà đánh lại của trưởng lão Vô Cực Môn đó hả? Đúng là ngủ mơ rồi! Tôi chỉ hy vọng, anh ta đừng chỉ nhận một chiêu của trưởng lão Vô Cực Môn mà chết là tốt lắm rồi!”

“Ha ha, hay là chúng ta đánh cược một ván đi, tôi làm cái cho.

Tôi đánh cược anh ta bị một chiêu đã gục!”

“Được, tôi đặt anh ta gục ngay với một chiêu!”

“Tôi cũng đặt anh ta sẽ gục với một chiêu!”

“Tôi, tôi cũng thế.

Thanh niên cầm cái kia lập tức chửi: “Má nó, mấy người đặt anh ta gục chỉ với một chiêu hết rồi, thì cược kiểu gì!”

Lạc Tuyết Kỳ thật sự hận không thể may miệng đám người này lại, nhưng cô ta lại không dám lên tiếng, chỉ sợ khiến Trình Kiêu phân tâm.

Cô ta đành âm thầm mắng trong lòng: “Đám người chết tiệt, có thể đừng phun những lời đen đủi như miệng quạ thế không chứ!”

Trình Kiêu hoàn toàn không để ý mấy lời nói kia, chỉ lắng lặng nhìn quyền đánh của trưởng lão Vô Cực Môn đang đến.

Tốc độ của quyền này không nhanh, năng lực cũng không quá mạnh mẽ gì cho cam, nhưng nó lại có áp lực như một ngọn núi nhỏ đề xuống đầu. Chiêu tấn công chưa đến, nhưng đã đóng định khí cơ của Trình Kiêu tại chỗ, chặt đứt đường lui của anh.

Xem ra, trưởng lão Vô Cực Môn này sợ Trình Kiêu sẽ dùng chiến thuật chạy trốn để kéo dài thời gian, cho nên lúc mới xuất chiêu không cần nhanh và ác độc, chỉ cần ổn định và trúng đích được rồi.

Ông ta muốn dùng một chiêu giết chết anh!

Lạc Tuyết Kỳ đứng sau lưng Trình Kiêu cũng cảm nhận được áp lực chèn ép thoang thoảng xung quanh, nhỏ giọng thốt lên: “Trình Kiêu, anh có thể chắn được sao?”

Trình Kiêu không nói gì, trả lời cô ta là một quyền nhẹ nhàng và bay bổng.

Âm!

Ngọn núi nhỏ vô hình kia đã bị Trình Kiêu dùng một quyền đập nát.

Trong phút chốc, luồng khí đầy áp lực và mạnh mẽ kia lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Trưởng lão Vô Cực Môn đột ngột lùi một bước ra đằng sau, ánh mắt của ông ta nhìn Trình Kiêu bắt đầu có chút khiếp sợ rồi.

“Tên nhóc này cũng khá thật, không ngờ lại là một tay giấu nghề!

Tuy một quyền này của tôi chỉ dùng năm mươi phần trăm tu vi, nhưng một người bẩm sinh là võ giả đứng đầu cũng rất khó mà đỡ được. Còn cậu, chẳng những dễ dàng đỡ, mà còn thể đẩy lùi được tôi, chuyện này đã chứng minh tu vi của cậu mạnh hơn người thường!” Trưởng lão Vô Cực Môn nghiêm túc đánh giá.

Tất cả mọi người ai thấy cảnh này cũng đều sửng sốt.

Đặc biệt là những người ban nãy cười nhạo Trình Kiêu sẽ bị giết chết ngay lập tức chỉ băng một chiêu, giờ đây bọn họ đều kinh ngạc đến mức há hốc mồm, một lúc lâu sau vẫn không ngậm lại được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK