Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 320

“Cám ơn anh!”

Trần Minh Vượng vừa mới đang chuẩn bị uy hiếp Trình Kiêu, những lời đó trực tiếp nuốt về trong bụng, xém chút bị nghẹn chết.

“Có nhầm hay không, thế này cũng được?” Trong lòng Trần Minh Vượng như có ngàn từ chửi mắng.

Lý Mãnh càng ngây dại, còn duy trì động tác há to mồm, một hồi thật lâu cũng không có khép lại.

“Làm sao có thể! Tại sao có thể như vậy? Chú Tần vậy mà thua?”

Cứ việc không tin, thế nhưng là sự thật bày ở trước mắt, không phải do Lý Mãnh nói không tin thì không tin được.

“Gian lận, nhóc con cậu gian lận!” Lý Mãnh chỉ vào Trình Kiêu hét lớn. anh ta không tin cao thủ giống Chú Tần như vậy thế mà lại té ngã, anh ta cảm thấy chắc chắn là Trình Kiêu gian lận.

Trần Phương lập tức phản bác: “Lý Mãnh, chúng ta thắng chính là gian lận, anh thắng thì là điều đương nhiên, anh còn biết xấu hổ hay không!”

“Nói chúng ta gian lận, anh lấy ra chứng cứ đi!”

Chứng cứ, đúng chứng cứ!

Lý Mãnh vội vàng tiến lên, đỡ Chú Tần xuống, hỏi: “Chú Tần, ngài đây là thế nào?”

Chú Tần chính mình cũng không biết chuyện gì xảy ra: “Tôi cũng không rõ ràng, cảm giác chân mềm nhũn, bỗng nhiên mất đi tri giác, sau đó liền ngã sấp xuống.”

Ngay cả Chú Tần cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, Lý Mãnh lập tức từ bỏ ý nghĩ tìm kiếm chứng cớ.

Chú Tần đề phòng nhìn Trình Kiêu, trầm giọng nói: “Xem ra, có cao nhân nha!”

Lý Mãnh gật gật đầu: “Chú Tần, tôi đã biết, tôi đỡ ngài đi nghỉ ngơi trước.”

Đỡ Chú Tần đến trên ghế ngồi xuống, Lý Mãnh đi đến bên người Trình Kiêu, nhìn hằm hằm Trình Kiêu: “Nhóc con, nói đi, cậu đến tột cùng dùng yêu pháp gì, để Chú Tần đột nhiên ngã sấp xuống?”

Tiểu Ngọc cũng tới dò xét Trình Kiêu, cô ta vẫn đứng tại bên người Trình Kiêu, vốn không thấy Trình Kiêu động thủ một lần nào. Nếu thật là Trình Kiêu làm, vậy thực lực Trình Kiêu cũng quá đáng sợ!

“Lý Mãnh, cậu thua không nổi sao? Nói chúng ta gian lận, lấy chứng cứ ra!” Trần Phương nhanh chân đi tới, lớn tiếng quát lạnh.

Trình Kiêu dùng linh lực đánh trúng huyệt vị Chú Tần, chờ một lát linh lực tự động tiêu tán, Lý Mãnh đi nơi nào tìm chứng cứ?

Trần Phương cũng không rõ ràng điểm này, nhưng cô ta cũng cảm thấy chắc chắn là Trình Kiêu động tay chân, có điều, lúc này cô ta nhất định phải kiệt lực giữ lại Trình Kiêu.

Lý Mãnh bất đắc dĩ, chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn mấy người một chút.

Vốn 60 tỷ tới tay, bây giờ lại bị thua phải trả về, Lý Mãnh không vui. Bây giờ ngay cả Chú Tần đều bị thương, anh ta cũng đã mất đi chỗ dựa lớn nhất, cũng không còn mặt mũi tiếp tục lưu lại nơi này.

“Chúng ta đi!” Lý Mãnh để hai tên thủ hạ nâng dìu Chú Tần, dẫn người rời đi.

“Đợi chút nữa!” Lúc này, một giọng nói giòn giã của phụ nữ vang lên, có điều giọng nói này vô cùng lãnh ngạo.

Ngẩng đầu nhìn lại, một cô gái mặc váy trắng, dáng người cao gầy, tướng mạo mỹ lệ, mang theo một người trung niên mặc trường bào áo đen, còn có mấy tên thủ hạ, đi tới.

Nhìn thấy cô gái này, tất cả mọi người trì trệ hô hấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK